Chiếc xe đó lại bấm còi hai tiếng, Cố Tích Triều thầm nghĩ, cô đâu có chắn đường, anh ta bấm còi làm gì. Cho dù là muốn đón khách, cô cũng không dám đi xe truyền thống như vậy.
Đang nghĩ như vậy, cửa xe bên ghế lái đã mở ra, một người đàn ông bước xuống.
Người đàn ông cao ráo, ngũ quan tuấn tú, chẳng phải là Chu Hoài Cẩn thì là ai?
Cố Tích Triều nghi ngờ mình hoa mắt, sao có thể là Chu Hoài Cẩn chứ?
Nhưng nhìn kỹ lại, rõ ràng là anh.
Cô biết hôm nay Chu Hoài Cẩn đưa Cố Tịch Ngôn về, nhưng anh không vào nhà, cô thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của anh, cô còn tưởng anh đã đi từ lâu rồi.
Vừa rồi lúc nhắn tin với anh, cô cũng không nghĩ nhiều, không ngờ anh vẫn luôn đợi ở đây.
"Anh Tiểu Cẩn." Giọng Cố Tích Triều vô thức nghẹn ngào, mắt long lanh ngập nước.
Trong đêm tối như vậy, vậy mà lại có anh.
Cố Tích Triều cảm thấy Chu Hoài Cẩn giống như ngọn đèn sáng lên đột ngột trong màn đêm đen kịt, dẫn dắt cô đi về phía trước.
Ngọn đèn đó là ánh sáng, cũng là sự ấm áp.
Chu Hoài Cẩn không nói gì, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay Cố Tích Triều, tay cô lạnh buốt.
Anh vội vàng đưa tay còn lại ra, dùng lòng bàn tay rộng lớn bao lấy hai tay cô, sưởi ấm cho cô, đồng thời dẫn cô lên xe.
Cô gái này chỉ ở nhà một thời gian ngắn như vậy, chưa đến một ngày đã thành ra như thế này, thế thì nhất định là phải ấm ức lắm.
Chu Hoài Cẩn quá hiểu tính cách của Cố Tịch Ngôn rồi.
Từ nhỏ Cố Tịch Ngôn đã kiêu ngạo, hống hách, trước đây, lúc bọn trẻ trong đại viện chơi cùng nhau, chỉ có Cố Tịch Ngôn là thích bày trò với các bạn nữ khác.
Lúc đó còn nhỏ, tuy hiểu chuyện, nhưng Chu Hoài Cẩn chỉ cho rằng Cố Tịch Ngôn khôn lỏi thôi.
Nhưng theo tuổi tác dần tăng lên, Cố Tịch Ngôn đã áp dụng những trò khôn lỏi này vào cuộc sống, thậm chí còn dùng để đối phó với em gái mình.
Cố Tích Triều dựa vào người Chu Hoài Cẩn, nước mắt như những viên ngọc trai, lăn dài trên má, không sao ngừng được.
Chu Hoài Cẩn dùng ngón cái lau nước mắt cho cô, nhưng lại sợ tay mình thô ráp làm cô đau, chỉ đành dùng lực nhẹ nhàng.
"Anh Tiểu Cẩn, ba năm trước em thật sự không đẩy Tịch Ngôn."
Vào ba năm trước, cuộc đời Cố Tích Triều đã rơi vào cơn ác mộng không thể nào thoát ra được.
Ba năm trước, trong tiệc sinh nhật của cô.
Lúc đó cô hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, vừa mới vào Bộ làm việc, người bạn trai là thanh mai trúc mã Chu Hoài Cẩn cũng ở bên cạnh cô.
Cô tưởng rằng cuộc đời mình sẽ luôn hạnh phúc như vậy.
Những đứa trẻ lớn lên cùng Cố Tích Triều trong đại viện hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho cô, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Cô và Chu Hoài Cẩn lén lút ra ngoài, hôn nhau trong góc khuất của nhà họ Cố.
Nụ hôn của hai người nồng nàn và mãnh liệt.
Bỗng nhiên có tiếng động truyền đến, Cố Tích Triều ngẩng đầu lên nhìn, là chị gái Cố Tịch Ngôn của cô.
Mắt Cố Tịch Ngôn đỏ hoe, nhưng không rơi nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!