Nhưng anh lại không có lý do chính đáng để cắt ngang bọn họ.
Nghĩ một hồi, anh lên tiếng gọi Cố Tích Triều: "Thất Nguyệt."
Lúc này Cố Tích Triều mới liếc nhìn anh: "Hửm?"
Giọng điệu của anh như đứa trẻ đang xin kẹo, uất ức, lại có chút đáng thương, khác xa với ngày thường: "Anh khát nước."
Cố Tích Triều đưa cốc nước của mình cho Chu Hoài Cẩn: "Uống của em đi."
Chu Hoài Cẩn không nói hai lời, cầm cốc nước của cô uống một hơi.
Vương Nghị Dương há hốc mồm. Nước trong cốc của Cố Tích Triều không phải là canh lê sao? Không phải là Chu Hoài Cẩn không uống canh lê sao?
Vương Nghị Dương dần dần hiểu ra, tuy Cố Tích Triều không nói rõ quan hệ của mình với Chu Hoài Cẩn, nhưng thật ra hành động của cô đã chứng minh rồi.
Đợi đến khi ăn xong, Chu Hoài Cẩn kéo Cố Tích Triều đi.
Cố Tích Triều nhớ ra điều gì đó, bảo Chu Hoài Cẩn đợi cô một lát, rồi chạy nhanh về phía Vương Nghị Dương chào tạm biệt: "Mẹ tôi còn chưa biết chuyện của tôi và Chu Hoài Cẩn..."
Vương Nghị Dương gật đầu: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói với dì Mạnh."
Anh ta nói rất thoải mái, nhưng trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn.
Chuyện của hai người bọn họ, tuy chưa có gì chắc chắn, nhưng anh ta lại có cảm giác bị lừa dối, chỉ là do từ nhỏ đã được giáo dục tốt nên anh ta kiềm chế bản thân, không biểu hiện ra quá nhiều sự tức giận.
Cố Tích Triều nói lời cảm ơn với Vương Nghị Dương, xoay người nhanh chóng đi về phía Chu Hoài Cẩn.
Hôm nay cô đi giày cao gót mũi nhọn, tiếng giày gõ trên sàn xi măng, tạo ra âm thanh giòn giã, khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ từ tận đáy lòng của cô.
Chu Hoài Cẩn nhìn Cố Tích Triều đi tới, tâm trạng u ám cả buổi sáng vì nhìn thấy cô nói cười với tên thư sinh kia, cuối cùng cũng hoàn toàn tươi sáng trở lại.
Đợi Cố Tích Triều đến bên cạnh anh, anh đưa tay ra, nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay anh ấm áp, nhưng cũng rất nóng, như thiêu đốt trái tim cô.
"Tên Vương Nghị Dương kia, sau này tránh xa anh ta ra." Chu Hoài Cẩn không vòng vo, nói thẳng ra sự khó chịu trong lòng.
Cuối cùng Cố Tích Triều cũng không nhịn được cười: "Em và anh ấy chỉ là đồng nghiệp."
Chủ nghĩa người đàn ông gia trưởng của Chu Hoài Cẩn bùng phát: "Đồng nghiệp già mà nói nói cười cười từ sáng đến giờ."
Cố Tích Triều cười càng thêm vui vẻ, không chút do dự vòng tay qua cổ Chu Hoài Cẩn: "Anh Tiểu Cẩn, trước đây mẹ em thật sự có ý mai mối em với anh ấy, nhưng trong lòng em, chỉ có anh là tốt nhất. Ngoại trừ anh, em sẽ không thích anh hết."
Chu Hoài Cẩn cảm nhận được hành động thân mật của Cố Tích Triều, cộng thêm lời nói chân thành của cô, hạnh phúc trong lòng sắp tràn ra ngoài: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi."
"Ừm... chiều nay em không còn công việc gì khác chứ?" Chu Hoài Cẩn hỏi.
Thật ra vừa rồi trong lúc Cố Tích Triều trò chuyện với tên thư sinh kia, anh đã nắm rõ lịch trình làm việc của cô mấy ngày nay.
Cố Tích Triều thành thật trả lời: "Không còn, chỉ là cần phải chuẩn bị cho ngày mai, có thể sẽ tốn một chút thời gian."
"Căn hộ của em cách đây khá xa đấy." Chu Hoài Cẩn giả vờ thản nhiên nói.
Cố Tích Triều gật đầu: "Sáng nay em đi taxi đến đây, chưa bị tắc đường, cũng mất một tiếng." Tình trạng giao thông ở Bắc Kinh rất đáng lo ngại, nếu tắc đường, thì không biết phải mất bao lâu.
Chu Hoài Cẩn chân thành đề nghị với Cố Tích Triều: "Tối nay đừng về nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!