Chương 37: (Vô Đề)

Trên đường đến điểm cấp cứu y tế tạm thời, Cố Tích Triều vẫn luôn vùi đầu vào lòng Chu Hoài Cẩn, lặng lẽ rơi nước mắt.

Chu Hoài Cẩn cảm nhận được vạt áo mình ướt một mảng lớn.

Cô gái này...

Sau khi anh đặt Cố Tích Triều lên giường bệnh thì mới có cơ hội quan sát kỹ cô.

Tình trạng của cô không quá tệ, nhưng dù sao cũng bị chôn vùi trong đất cả ngày lẫn đêm, không ăn uống gì, sắc mặt rất nhợt nhạt, đôi môi tím tái. Thêm vào đó cô vừa mới khóc, trông thật sự có chút tiều tụy.

Tâm trạng Chu Hoài Cẩn như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, tức giận, lo lắng, bàng hoàng, cuối cùng là cảm giác như được hồi sinh.

Mặc dù lúc này cô trông rất tiều tụy, nhưng anh không hề ghét bỏ cô.

Chu Hoài Cẩn vẫn đứng thẳng người bên giường bệnh, nhìn Cố Tích Triều như vậy, bỗng nhiên bật cười: "Giống như mèo con vậy."

Cố Tích Triều đưa tay cào anh, trách móc: "Anh mới là mèo con."

Quả thật, Chu Hoài Cẩn cũng chẳng khá hơn là bao, liên tục cứu hộ gần hai mươi tiếng đồng hồ, anh đã lấm lem bùn đất, quân phục có chỗ còn bị rách, trông rất tiều tụy, chẳng khá hơn cô là bao, trên mặt đều dính đầy bùn đất.

Cả hai đều bật cười, trong thời khắc nguy cấp như vậy, ai còn thời gian để ý đến ngoại hình chứ.

Cố Tích Triều đặt tay lên tay Chu Hoài Cẩn, đưa ngón trỏ ra khẽ móc ngón tay anh. Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Cố Tích Triều thay đổi.

"Tay của anh..." Nước mắt Cố Tích Triều lại tuôn rơi.

Cô nắm lấy tay anh, chậm rãi đưa lên, áp vào mặt mình, lẩm bẩm: "Có phải rất đau không... chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau chứ..."

Áp một lúc, cô lại ngây ngốc đưa tay Chu Hoài Cẩn đến bên môi mình, thổi phù phù cho anh: "Làm vậy có đỡ hơn không?"

Chu Hoài Cẩn không rút tay ra, mỉm cười dịu dàng, xoa đầu Cố Tích Triều: "Không đau, những vết thương trên người anh em cũng từng nhìn thấy rồi, so với cái này còn nghiêm trọng hơn. Anh còn phải đi cứu hộ, em nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa anh đến thăm em."

Cố Tích Triều biết Chu Hoài Cẩn có nhiệm vụ quan trọng, liên quan đến tính mạng của người dân địa phương. Cho dù cô có lưu luyến thế nào, cũng không thể không để anh rời đi.

Cô nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh, tựa đầu vào bụng anh làm nũng: "Anh phải chú ý an toàn, nhanh chóng trở về thăm em."

Hành động nhỏ của cô gái này, thật sự khiến người ta đau lòng.

Chu Hoài Cẩn không chút do dự, đáp một tiếng "Được".

Cùng được đưa đến đây còn có một số học sinh và giáo viên của đoàn hỗ trợ giáo dục, bao gồm cả Trương Tây và Tạ Linh.

Tạ Linh kể cho Cố Tích Triều nghe chuyện lúc đó Chu Hoài Cẩn nhận nhầm cô ấy là Cố Tích Triều, ôm cô ấy mà cả người run rẩy.

Cô ấy nhớ lúc học đại học, Cố Tích Triều đã có bạn trai, hơn nữa dường như bạn trai của cô là quân nhân.

Tạ Linh tò mò hỏi: "Chu đội trưởng là bạn trai của cậu sao?"

Cố Tích Triều suy nghĩ một chút, tình hình hiện tại cũng khá phức tạp, chỉ đành ấp úng nói với Tạ Linh và Trương Tây: "Coi như là vậy."

Coi như là vậy? Tạ Linh và Trương Tây đều ngớ người.

Mấy ngày tiếp theo, công tác cứu hộ được tiến hành một cách có trật tự, Cao Dương Đông làm việc cũng rất đáng tin cậy, đã dọn dẹp xong lũ bùn đất trên con đường dẫn vào núi sớm hơn dự kiến mười tiếng. Đường được sửa chữa xong, các đội cứu hộ tiếp theo cũng đi vào thuận lợi.

Tâm chấn vẫn còn rất nhiều người đang chờ được cứu hộ, Chu Hoài Cẩn phải bàn giao công việc với các đội cứu hộ mới đến, thảo luận về phương án cứu hộ tiếp theo, nhưng ngày nào anh cũng dành ra nửa tiếng để đến thăm Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là bị kinh sợ và quá mệt mỏi, cho nên mấy ngày nay thời gian tỉnh táo rất ít, phần lớn thời gian đều ngủ.

Phần lớn mọi người trong trường đều được cứu ra, trong đoàn hỗ trợ giáo dục của Bộ Ngoại giao chỉ có người bị thương nhẹ, không có ai tử vong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!