Chương 34: (Vô Đề)

Trong mỗi căn nhà đất, có ba chiếc giường nhỏ, ba người ở chung một phòng. Trong phòng không có nhà vệ sinh, hiệu trưởng nói với bọn họ, muốn rửa mặt thì ra bên cạnh vườn rau. Nếu muốn đi vệ sinh, phải đi qua sân trường, đến một bên kia, dùng container dựng thành nhà vệ sinh tạm bợ.

Còn cái gọi là sân trường, cũng chỉ là một khoảng đất trống chưa được đổ bê tông.

Trước khi đến đây, bọn họ đều đã chuẩn bị tâm lý, cho nên cũng không thấy bất ngờ.

Hiệu trưởng và người trong thôn nhiệt tình mời mọi người ăn cơm, nguyên liệu đều là do từng nhà trong thôn mang đến, không cầu kỳ nhưng rất tươi ngon.

Có thể thấy, ngôi làng nhỏ này tuy hẻo lánh, trình độ phổ cập giáo dục không cao, nhưng rất hoan nghênh những giáo viên hỗ trợ giáo dục đến từ phương xa như bọn họ.

Sau bữa tối, mọi người đều trở về ký túc xá của mình để sắp xếp đồ đạc. Tình cờ là, hai người ở chung phòng với Cố Tích Triều đều là bạn học đại học của cô, một người tên là Trương Tây, một người tên là Tạ Linh, đều là người vào Bộ cùng năm với Cố Tích Triều.

Sau khi Trương Tây và Tạ Linh vào Bộ, vẫn luôn ở Bắc Kinh, chưa từng có kinh nghiệm công tác nước ngoài, Cố Tích Triều trở thành huyền thoại trong số những người cùng lứa với bọn họ.

Ba người vừa sắp xếp đồ đạc, vừa trò chuyện. Bạn học năm đó giờ đã mỗi người một nơi, mỗi người đều có sự phát triển riêng, thời gian trôi nhanh thật.

Ngày hôm sau, công việc hỗ trợ giáo dục chính thức bắt đầu, Cố Tích Triều phụ trách dạy tiếng Anh cho các em.

Ở đại học, cô học tiếng Pháp, nhưng tiếng Anh cũng là môn bắt buộc, tiếng Anh của cô cũng đã được ấp chứng chỉ chuyên ngành cấp 4, dạy cho học sinh tiểu học đương nhiên không thành vấn đề.

Trường tiểu học ở đây từ lớp ba mới bắt đầu học tiếng Anh, nhưng do thiếu giáo viên tiếng Anh, các em rất khó được học tiếng Anh.

Vì vậy, hàng năm khi đoàn hỗ trợ giáo dục của Bộ Ngoại giao đến đây, học sinh của bốn khối đều tập trung lại để học tiếng Anh.

Cách này dù không mấy hiệu quả, nhưng cũng còn hơn là không học.

Cố Tích Triều mặc một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, cầm sách giáo khoa bước vào lớp học.

Nói là học sinh bốn khối lớp, nhưng thật ra chỉ có hơn ba mươi em.

Nơi này thật sự quá nghèo, quan niệm của thế hệ trước cũng rất lạc hậu, dẫn đến việc số lượng học sinh đến trường thật sự rất ít.

Cố Tích Triều nhìn bọn họ, toàn gương mặt trẻ thơ non nớt, có em trên mặt còn dính thứ gì đó đen đen, nhưng lại rất đáng yêu.

Điều này khiến cô nhớ đến Y Y, không biết bây giờ cô bé đó thế nào rồi.

"Cô tên là Cố Tích Triều, các em có thể gọi cô là cô Cố. Cô sẽ dạy các em môn tiếng Anh, hy vọng trong ba tháng tới, các em sẽ thích lớp học của cô."

Các em rất phối hợp vỗ tay, Cố Tích Triều lại bảo các em đứng dậy tự giới thiệu bản thân.

Có thể thấy, phần lớn các em đều rất thiếu tự tin, các em rụt rè nhìn Cố Tích Triều, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Mỗi em tự giới thiệu xong, Cố Tích Triều đều cố gắng động viên các em. Sau khi tất cả học sinh trong lớp đều giới thiệu xong, Cố Tích Triều liền bắt đầu bài học chính thức.

Những ngày hỗ trợ giáo dục trôi qua rất nhàn nhã, hàng ngày dạy học cho các em, kèm các em làm bài tập, chơi đùa cùng các em, thậm chí đồng nghiệp còn trồng rau ở khoảng đất trống bên cạnh trường học.

Không biết là do kỹ thuật của bọn họ hay do nhiệt độ mùa đông quá thấp, rau mọc thưa thớt.

Nhưng nhìn thấy rau ngày một lớn lên, vẫn khiến mọi người vui mừng.

Chu Hoài Cẩn vẫn không liên lạc với Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cũng cố tình không gọi điện thoại cho anh nữa.

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Sáng nay, vẫn là tiết tiếng Anh của Cố Tích Triều, một đám trẻ ngẩng đầu nhỏ, chờ đợi cô.

Sau hơn một tháng học tập, các em đã nhận biết được hết hai mươi sáu chữ cái, đồng thời có thể giao tiếp tiếng Anh đơn giản.

Dưới sự động viên không ngừng của Cố Tích Triều, các em cũng đã tự tin hơn rất nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!