Chương 30: (Vô Đề)

Lộ trình của bọn họ có một đoạn là phải đi dọc theo một con sông, đây coi như là một cột mốc khá rõ ràng.

Bên bờ sông mùa thu, phong cảnh hữu tình, lá cây đều chuyển sang màu vàng kim, bay lả tả. Mấy người chậm rãi bước đi, nói thật đúng là có chút giống như đi dạo mùa thu, tâm trạng này tuyệt đối không thể để Chu Hoài Cẩn biết được.

Đi dọc theo bờ sông một đoạn, sau đó rẽ sang bờ phải con sông, đi vào một ngọn núi.

Lý Dương nhìn bản đồ, nói với mọi người chỉ cần vượt qua ngọn núi này, đến thung lũng, sau đó leo l3n đỉnh ngọn núi đối diện, chính là nơi bọn họ đóng quân tối nay.

Bọn họ tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của Lý Dương, cứ như vậy đi theo Lý Dương.

Đường lên núi vô cùng khó khăn, mấy người đều leo đến mức thở hổn hển, cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, có thể nhìn thấy đỉnh núi đối diện từ xa. Đỉnh núi bằng phẳng, nhìn qua có lẽ chính là chỗ bọn họ phải đến dựng trại.

Cả đám người đi về phía thung lũng giữa hai ngọn núi.

Trong thung lũng cỏ xanh mướt, còn có đàn cừu đang di chuyển ăn cỏ. Nông dân địa phương nhiệt tình chào hỏi bọn họ: "Lại đến hành quân à?"

Xem ra bộ đội của Chu Hoài Cẩn thường xuyên đến đây hành quân.

Đối phương không phát hiện ra đội ngũ này có gì đó không đúng, bọn họ cũng không nói nhiều, chỉ cười thân thiện với đối phương.

Lúc này đã là bốn giờ chiều, Lý Dương ước chừng một chút, với tiến độ này, chắc chắn bọn họ có thể đến nơi trong thời gian quy định.

Tiến độ này coi như không tệ, cả đám người vừa đi vừa nói vừa cười, lúc leo từ thung lũng lên ngọn núi đối diện, cũng không còn thấy mệt mỏi như vậy nữa. Thậm chí Lý Dương

- người yêu thích vận động ngoài trời, còn vừa đi vừa giới thiệu cho mọi người các loại thực vật trên núi, đây là bán hạ có thể làm thuốc, đây là bản lam căn...

Ánh mắt Tô Mộng nhìn Lý Dương tràn đầy sự sùng bái.

Bảy giờ tối, nhóm của Cố Tích Triều đến đỉnh núi. Những nhóm khác vẫn chưa đến, vậy mà bọn họ lại là nhóm đến *****ên.

Lại đợi thêm nửa tiếng nữa, trời đã tối hẳn, vậy mà vẫn không có ai đến.

Lẽ ra không nên như vậy, cho dù học viên chưa đến, thì mấy vị tiểu đội trưởng và huấn luyện viên chính cũng nên đến rồi chứ.

Lúc này mấy người mới cảm thấy có gì đó không đúng, lại mở bản đồ ra, năm cái đầu chụm lại xem đi xem lại.

Lý Dương là người chơi hệ vận động ngoài trời lâu năm, cậu ta rất tự tin vào khả năng của mình, cho nên cậu ta thậm chí không dám tin có thể là bọn họ đã đi nhầm đường, đến nhầm chỗ, cậu ta lại bắt đầu tính toán lại.

Mấy người khác cũng không rảnh rỗi, đầu óc nhanh chóng vận động.

Rốt cuộc có phải nơi này không? Rốt cuộc là sai ở đâu?

Cùng lúc đó, Chu Hoài Cẩn giơ tay trái lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã bảy giờ bốn mươi phút tối, vậy mà vẫn còn nhóm chưa đến, điều khiến anh lo lắng hơn là, Cố Tích Triều cũng chưa đến.

Thời gian anh cho bọn họ chắc chắn là dư dả, nếu như dựa theo tọa độ trên bản đồ, đi với tốc độ bình thường, thì tất cả các nhóm đều có thể đến nơi trước thời gian quy định một tiếng.

Chu Hoài Cẩn hỏi Chu Nguyên: "Còn mấy nhóm chưa đến?"

Chu Nguyên lập tức báo cáo cho Chu Hoài Cẩn: "Còn hai nhóm." Chu Nguyên nói cho Chu Hoài Cẩn biết hai nhóm đó lần lượt do ai dẫn dắt, có những thành viên nào.

Chu Hoài Cẩn nhíu mày: "Xem thử tọa độ hiện tại của bọn họ ở đâu."

Chu Nguyên đang định đi xem, lại có một nhóm năm người lấm lem bùn đất đi tới.

Từ xa, Chu Hoài Cẩn đã nhìn kỹ năm người đó, không có Cố Tích Triều, lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

Đúng lúc này, Chu Nguyên tra được tọa độ của nhóm Lý Dương, báo cáo cho Chu Hoài Cẩn.

Sắc mặt Chu Hoài Cẩn âm trầm, không biết sao năm người kia lại đi lạc đến tận nơi đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!