Chương 29: (Vô Đề)

Cố Tích Triều thậm chí không dám nghĩ tới.

Trước đây lúc Chu Hoài Cẩn học trường quân đội, phải nộp điện thoại.

Có một lần, hai tuần liền Chu Hoài Cẩn không liên lạc với cô.

Lúc đó cô suy nghĩ lung tung, tại sao anh không liên lạc với cô, có phải anh quen bạn gái khác ở trường rồi hay không.

Sau đó, cuối cùng cô cũng đợi được điện thoại của Chu Hoài Cẩn.

Anh nói với cô, vì yêu cầu huấn luyện, tất cả mọi người đều bị tịch thu thiết bị liên lạc, nhưng lại không hề nhắc đến việc huấn luyện đó là gì.

Mặc dù cô không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lúc đó anh nói với cô, anh mới học được một bài hát quân đội, muốn hát cho cô nghe.

Cố Tích Triều vừa định đồng ý, giọng nói trầm ấm của Chu Hoài Cẩn đã vang lên trong điện thoại, cho dù cách xa ngàn dặm, cô vẫn cảm giác anh như đang ở bên cạnh mình. Bài hát đó tên là "Bông hoa xanh trong quân ngũ".

Lúc anh hát đến câu "Quê nhà có cô gái hiền, anh thường hay mơ thấy em", không biết có phải cô nghe nhầm hay không, dường như cổ họng anh khẽ nghẹn lại.

Hai người lớn lên bên nhau, đó là lần *****ên cô nghe anh hát, cũng là lần duy nhất...

Cố Tích Triều còn đang chìm đắm trong hồi ức, đám người kia vẫn đang xôn xao, lửa trại bập bùng cháy.

Một trận âm thanh xào xạc truyền đến từ phía sau rừng cây, nhưng không ai chú ý tới.

Bỗng nhiên, mấy bóng đen lao ra, xông vào giữa bọn họ.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức đám học viên còn đang cười nói vui vẻ kia không kịp phản ứng, đã có mấy người bị mấy tên áo đen xông ra bắt đi, chạy về phía rừng cây.

Mọi người bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của tiểu đội trưởng trước khi hành quân, nói là trong quá trình hành quân sẽ xảy ra một số tình huống đặc biệt, đến lúc đó sẽ dựa theo cách xử lý của mỗi người, cho điểm rồi báo cáo về bộ.

Bọn họ biết toàn bộ quá trình huấn luyện đều được chấm điểm, sau khi huấn luyện kết thúc, khi phân công công việc cho những người mới vào bộ, bộ sẽ căn cứ vào số điểm trong quá trình huấn luyện và sở trường của mỗi người mà xem xét.

Một ngày hành quân hôm nay khá suôn sẻ, khiến rất nhiều học viên mất cảnh giác, cho rằng cái gọi là hành quân dã ngoại chỉ là mang vác nặng, đi bộ, chạy bộ, sau đó nấu cơm niêu nước lọ, hát vài bài hát quân đội là xong.

Gặp phải tình huống bất ngờ như vậy, các học viên nhất thời hoảng loạn.

Nữ học viên hét lên, nam học viên cũng luống cuống tay chân, qua mấy chục giây, rốt cuộc cũng có mấy người phản ứng nhanh, đuổi theo đánh nhau với người áo đen, giải cứu học viên bị bắt cóc.

Nhưng một đám người vào lúc căng thẳng như vậy, căn bản không nhớ nổi những chiêu thức cận chiến mà mấy vị tiểu đội trưởng đã dạy, chỉ dựa vào bản năng đấm đá túi bụi vào người áo đen. Nhưng mấy tên áo đen đó như làm bằng sắt thép, không hề nao núng.

Cũng phải, đám người bọn họ làm sao có thể đánh lại mấy tên áo đen kia. Những tên áo đen đó, vốn dĩ chính là một khâu quan trọng trong quá trình hành quân của bọn họ, đều là được sắp xếp trước. Những người đóng vai áo đen đều là quân nhân trong quân đội, làm sao bọn họ đánh lại được.

Nhất thời, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Cố Tích Triều cũng tham gia vào đội ngũ giải cứu đồng đội.

Người bị bắt cóc bên cô là Tô Mộng, mấy nữ học viên đứng gần Tô Mộng đều đang giằng co với tên áo đen, muốn cướp Tô Mộng về.

Nhưng tên áo đen đang trói Tô Mộng là nam, cao to, lại là lính, mấy nữ học viên bọn họ căn bản không địch lại.

Cố Tích Triều bị tên áo đen kia hất tay một cái, lùi về sau mấy bước. Cô đang định xông lên, bỗng nhiên nhìn thấy mấy tên áo đen ở đằng xa vậy mà lại lao về phía Chu Hoài Cẩn.

Chu Hoài Cẩn chỉ có một mình, vậy mà có tới ba người lao về phía anh. Ba người kia tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Chu Hoài Cẩn, đánh nhau với anh.

Đầu óc Cố Tích Triều trống rỗng, không chút suy nghĩ, lao về phía Chu Hoài Cẩn.

Trong túi áo quân phục có dao găm, một tay Cố Tích Triều sờ vào túi áo, rút dao găm ra, nhắm vào tên đang đánh nhau với Chu Hoài Cẩn, giơ tay đâm tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!