Chương 27: (Vô Đề)

Cô nhỏ bé như một chú mèo, anh không dám ôm chặt, cũng không dám buông lỏng.

Cô quá kiên cường, kiên cường đến mức khiến anh đau lòng.

Vừa rồi đám người kia còn kêu la không đi nổi, lúc này lại theo anh đuổi kịp đội ngũ phía trước, Cố Tích Triều vẫn luôn bám sát đội ngũ vậy mà lại ngất xỉu.

Chu Hoài Cẩn buông lỏng tay, day day huyệt nhân trung của cô, giọng nói lo lắng: "Cố Tích Triều!"

Người trong lòng không có phản ứng, anh vừa day mạnh thêm hai cái, vừa lớn tiếng gọi: "Từ Phong, đường glucose."

"Rõ!" Từ Phong thấy động tĩnh bên này, chạy từ xa tới, lập tức lấy trong túi xách ra một gói đường glucose.

Chu Hoài Cẩn nhanh chóng nhận lấy, tách miệng Cố Tích Triều ra, đổ vào.

Đôi môi trắng bệch của Cố Tích Triều rốt cuộc cũng hồng hào trở lại, cơ thể khẽ động đậy.

Chu Hoài Cẩn dịu dàng gọi tên cô: "Cố Tích Triều, Thất Nguyệt."

Cố Tích Triều vẫn luôn nghe thấy giọng nói của Chu Hoài Cẩn, cũng cảm nhận được vòng tay rắn chắc của anh ôm lấy cô. Cô muốn lên tiếng, nhưng cô thật sự quá mệt mỏi, đến cả việc đáp lại anh một tiếng cũng thấy vô cùng khó khăn.

Lúc huấn luyện tân binh trong quân đội thường xuyên gặp phải tình huống như vậy, vận động quá sức, thời tiết lại nóng bức, hạ đường huyết cộng thêm say nắng. Xử lý loại tình huống này, Chu Hoài Cẩn và mấy vị tiểu đội trưởng đều rất thành thạo, cho uống chút đường glucose, nước muối s1nh lý, sau đó nghỉ ngơi một lát, nếu không được thì đưa đến phòng y tế, thường thì sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng Cố Tích Triều như vậy, khiến Chu Hoài Cẩn bình thường luôn điềm tĩnh cũng phải thấp thỏm lo lắng.

Cố Tích Triều mấp máy môi, cuối cùng cũng khẽ "ừ" một tiếng, xem như đã tỉnh lại, nhưng cả người vô cùng suy yếu.

Cô nhìn Chu Hoài Cẩn bằng ánh mắt mơ màng, có chút uể oải.

Chu Hoài Cẩn hỏi cô: "Còn kiên trì được không?"

Mặc dù là người luôn nghiêm túc trong công việc, nhưng lúc này anh lại có chút ích kỷ, hy vọng cô nói một tiếng không, như vậy anh sẽ lập tức đưa cô về.

Cố Tích Triều vẫn còn choáng váng, cô quay đầu nhìn xung quanh.

Ánh mắt mọi người đều mang theo sự lo lắng, đương nhiên còn có Tăng Nguyệt, ánh mắt cô ta dường như có chút khinh thường.

Cố Tích Triều suy nghĩ một chút, cắn môi, kiên định gật đầu: "Em có thể."

Chu Hoài Cẩn nhíu mày theo thói quen, dường như đang trách cô gây chuyện: "Đừng có cố!"

Cố Tích Triều không còn sức để cãi nhau với anh, cũng không có tinh thần cố ý chọc tức anh, chỉ nói: "Em và đồng đội là một khối thống nhất, chúng ta phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ, em không thể vì một chút vấn đề nhỏ mà bỏ cuộc."

Chu Hoài Cẩn im lặng.

Anh đột nhiên đứng dậy, kéo theo Cố Tích Triều cũng đứng lên, một trận choáng váng ập tới, trong chớp mắt, cô đã được anh cõng trên lưng.

Cố Tích Triều sợ hãi run lên.

Mọi người xung quanh ồ lên kinh ngạc. Cố Tích Triều còn chưa kịp suy nghĩ ý nghĩa của những tiếng ồ lên đó, đã bị Chu Hoài Cẩn cõng đi.

Tô Mộng đi phía sau bỗng nhiên hưng phấn, huých khuỷu tay vào Hà Tiểu Linh với vẻ hóng drama: "Nhìn kìa, thật xứng đôi!"

Hà Tiểu Linh cười mà không nói.

Phản ứng của các học viên khác cũng khác nhau, có người thậm chí đã tưởng tượng ra câu chuyện tình yêu quân ngũ giữa huấn luyện viên chính Chu Hoài Cẩn và cô gái cứng đầu Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều nằm trên lưng Chu Hoài Cẩn, bỗng nhiên cảm thấy chuyện lần trước có lẽ cũng không tệ như mình tưởng tượng. Cô nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Chu Hoài Cẩn, bờ vai anh rộng lớn và vững chãi, dựa vào thế nào cũng thấy an tâm.

Giọng cô nhỏ nhẹ, như một cơn gió thoảng: "Anh không đặt em xuống sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!