Không đợi Chu Hoài Cẩn trả lời, Cố Tích Triều tiếp tục cười nói: "Huấn luyện viên Chu thật có phúc, làm nhiệm vụ bị thương còn có người dẫn chương trình ở bệnh viện bầu bạn."
Chu Hoài Cẩn thu lại nụ cười, nghiêm túc giải thích: "Cô ấy tự đến, cũng không biết nghe tin từ đâu. Táo cô ấy gọt, rất khó ăn."
Chu Hoài Cẩn đang giải thích với cô sao?
Cố Tích Triều nhìn Chu Hoài Cẩn trước mặt, người vẫn là người đó, nhưng rõ ràng cảm giác khác với lúc cô vừa về nước.
"Anh không cần giải thích với em."
Chu Hoài Cẩn mỉm cười li3m môi: "Giải thích? Coi như là đang giải thích đi."
Cố Tích Triều không muốn để ý đến Chu Hoài Cẩn, xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Tùy anh, em còn phải đi huấn luyện."
Chu Hoài Cẩn biến ba bước thành hai bước đuổi theo, đi đến bên cạnh cô: "Bây giờ có sức huấn luyện rồi? Lúc nãy huấn luyện đang nghĩ gì mà có thể để mình bị gai đâm thành ra như vậy?"
Cố Tích Triều buồn bực, thầm nghĩ, không phải là đang nghĩ đến anh sao.
Chu Hoài Cẩn thấy sắc mặt cô không tốt, có vẻ không vui. Giọng anh trầm xuống, nói: "Đừng nghĩ gì cả, huấn luyện cho tốt."
Cố Tích Triều dừng bước, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Hoài Cẩn, câu hỏi đã nhịn nhiều ngày cuối cùng cũng được hỏi ra: "Anh bị thương ở đâu?"
Trước đây khi ra ngoài làm nhiệm vụ, vết thương lớn nhỏ gì cũng đã từng bị, vết thương mấy ngày trước đó, Chu Hoài Cẩn không để trong lòng, cũng không định giấu Cố Tích Triều.
Chỉ là không ngờ cô sẽ hỏi.
Chu Hoài Cẩn có chút thờ ơ nói: "Bị dao đâm vào cánh tay, nằm viện mấy ngày, đã không sao rồi."
Cố Tích Triều biết, đối với Chu Hoài Cẩn từng vào sinh ra tử thì đây không tính là gì, nhưng trong lòng cô vẫn đau, đau hơn vết thương trên lưng gấp ngàn lần.
Cô cố nén xúc động muốn khóc, buồn bã nói: "Đúng vậy, không tính là vết thương lớn, dù sao cũng có thể ăn táo rồi."
Chu Hoài Cẩn nghe ra được vài phần chua chát trong giọng nói của Cố Tích Triều, đây là đang ghen sao?
Anh nhất thời không biết nên nói gì: "Buổi chiều cô đừng huấn luyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ nói với Từ Phong."
Cố Tích Triều không tranh cãi với Chu Hoài Cẩn nữa, chỉ gật đầu nói được, nhưng ngay sau đó lại nổi lên ý muốn trêu chọc anh. Cô chớp chớp mắt nói: "Huấn luyện viên Chu, lần trước em bị trẹo chân, em nói em đau chân, anh không tin. Lần này em bị thương ở lưng, sao anh lại tin?"
Chu Hoài Cẩn cau mày với vẻ mặt nghiêm túc, Cố Tích Triều tiếp tục nói: "Anh cũng có nhìn đâu, sao anh biết em bị thương?"
Chu Hoài Cẩn lười biếng cúi đầu nhìn cô: "Sao, cần tôi vén lên xem thử không?"
Chu Hoài Cẩn vừa nói, vừa đưa tay kéo Cố Tích Triều đến trước mặt mình, làm bộ muốn cởi áo khoác của cô.
Cố Tích Triều giật mình, giữa ban ngày ban mặt, Chu Hoài Cẩn lại dám làm vậy, xung quanh toàn là những người lính và sĩ quan mặc quân phục đi lại, có người tò mò còn thỉnh thoảng nhìn về phía họ.
Cố Tích Triều vội vàng xua tay: "Là thật, là thật, đều là thật, lưng em đau anh cho em về nghỉ ngơi được không?"
Chu Hoài Cẩn thấy đạt được mục đích, liền thu tay lại: "Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai huấn luyện cho tốt, sau này các buổi huấn luyện của các cô tôi đều có mặt."
Chu Hoài Cẩn đưa người đến tận dưới lầu ký túc xá, nhìn Cố Tích Triều lên lầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Cố Tích Triều nằm sấp trên giường, lưng vừa bôi thuốc xong nóng ran, đầu óc cũng mơ màng, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Lại tỉnh dậy thì Tô Mộng và Hạ Tiểu Linh đã về.
Tay Tô Mộng cầm đồ, thấy Cố Tích Triều đang nhìn họ, liền chạy đến trước giường Cố Tích Triều với vẻ mặt phấn khích: "Tiền bối, em mang cơm cho chị."
Tô Mộng vừa nói, vừa đặt hộp cơm lên bàn cạnh giường Cố Tích Triều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!