Toàn thân Chu Hoài Cẩn cứng đờ, rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh dập tắt điếu thuốc, không nhìn cô, nhân lúc cô buông tay, quay người đi về phía sau: "Máy bay đón người sẽ đến vào buổi trưa."
Cố Tích Triều là con thứ hai trong gia đình, trên cô còn một người chị gái. Lúc cô chào đời, đúng lúc sự nghiệp của cha cô
- Cố Trường Chí đang trên đà phát triển, còn mẹ cô là Mạnh Vãn, sau khi cô tròn một tháng tuổi cũng nhanh chóng quay lại công việc ngoại giao. Ông bà ngoại đã đưa Cố Tích Triều từ Bắc Kinh về Giang Nam, nuôi dưỡng cô bên cạnh mình. Cho đến khi cô năm tuổi, hơi lớn khôn hơn một chút, cha mẹ cô cũng bớt bận rộn hơn, mới đưa cô trở lại Bắc Kinh.
Lần *****ên gặp Chu Hoài Cẩn, Cố Tích Triều đi theo sau chị gái Cố Tịch Ngôn của mình.
Những đứa trẻ trong đại viện thường đi theo nhóm, một đám trẻ con nhìn thấy phía sau Cố Tịch Ngôn có thêm một đứa bé nhỏ như vậy, đều rất tò mò.
Bản thân Thẩm Yến còn là một cậu bé thế mà đã đưa tay ra véo đôi má phúng phính hồng hào của Cố Tích Triều. Cậu ta hỏi: "Tịch Ngôn, cậu nhặt được con búp bê tuyết này ở đâu vậy?"
Cố Tích Triều không biết người đó là ai, cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn để cậu ta véo, ánh mắt ngấn lệ.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Cố Tích Triều, cô bé nhỏ nhắn mặc một chiếc áo dài thêu, mắt ngấn lệ long lanh, tràn đầy vẻ mềm mại, hoàn toàn khác biệt với những cô gái nhỏ lớn lên ở phương Bắc trong đại viện này. Mọi người tò mò hỏi cô bé.
Đây cũng là lần *****ên Cố Tịch Ngôn bị phớt lờ, cô ấy chỉ nói hai chữ: "Đuổi theo."
"Đó là em gái ruột của Tịch Ngôn, vừa mới từ nhà ông bà ngoại ở Giang Nam trở về." Chu Hoài Cẩn cũng nghe người nhà nói, nhà họ Cố có một cô bé từ nhỏ đã được đưa đến nhà bà ngoại ở Giang Nam, mấy ngày nay mới được đón về. Chu Hoài Cẩn đoán chắc là cô bé nhỏ nhắn đáng yêu trước mặt này.
Cố Tích Triều tuy nhỏ nhưng cũng khá hiểu chuyện, cô kéo kéo chiếc áo dài của mình, tự giới thiệu: "Em là Cố Tích Triều, tên gọi ở nhà là Thất Nguyệt."
Cô em gái dễ thương như vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta tan chảy, càng đừng nói tới khi cô bé mở miệng nói chuyện còn tuyệt vời hơn nữa, giọng nói ngọt ngào mềm mại của Giang Nam, nghe vô cùng dễ chịu.
Chu Hoài Cẩn nâng cằm lên: "Chu Hoài Cẩn." Lại dùng chân đá nhẹ vào chân người bên cạnh, mọi người nhiệt tình giới thiệu, coi như đã chấp nhận Cố Tích Triều.
Chu Hoài Cẩn là người *****ên lên tiếng, anh là người đẹp trai nhất trong nhóm người này, lại là người *****ên lên tiếng ủng hộ cô, từ đó Cố Tích Triều liền bám lấy Chu Hoài Cẩn, ngày nào cũng đi theo sau anh không ngừng gọi "anh Tiểu Cẩn", khiến đám người Thẩm Yến, Cao Dương Đông nghe đến phát ngán.
Chu Hoài Cẩn không thân thiết nhưng cũng không khó chịu với cô.
Cố Tịch Ngôn rất kiêu căng, không ai dám chọc cô ấy. Cố Tích Triều lại rất hiền lành, nếu không trêu chọc cô, cô sẽ ngoan ngoãn như một chú thỏ con; nhưng nếu trêu chọc cô, cô nhất định sẽ trả lại.
Lớn hơn một chút, Cố Tích Triều đi học tiểu học. Trường học không xa đại viện, ngoại trừ Cố Tịch Ngôn ngày nào cũng được người của Cố Trường Chí lái xe đưa đón, những đứa trẻ trong đại viện đều đi bộ đến trường.
Cố Tịch Ngôn không thích Cố Tích Triều, Cố Tích Triều cũng không thân thiết với Cố Tịch Ngôn.
Ngày nào Cố Tích Triều cũng bước những bước chân nhỏ, đi theo sau Chu Hoài Cẩn và mấy cậu con trai khác đến trường. Tuy Chu Hoài Cẩn không nói gì nhưng sẽ cố ý chậm lại chờ cô. Mấy cậu con trai trên đường trêu mèo chọc chó, thỉnh thoảng cũng trêu chọc con búp bê tuyết Cố Tích Triều.
Đến khi Cố Tích Triều học lớp bốn, Chu Hoài Cẩn lên trung học. Trường trung học và tiểu học không cùng đường, cũng xa đại viện, Cố Tích Triều không thể đi học cùng Chu Hoài Cẩn nữa.
Ngày nào cũng phải tự mình đi học, suy nghĩ của Cố Tích Triều chính là, cô phải học hành chăm chỉ để mau chóng lớn lên, rồi có thể học cùng trường với anh Tiểu Cẩn.
Giai đoạn trung học, bài vở rất nhiều, một đám trẻ lớn hơn Cố Tích Triều trong đại viện không thể vênh váo tự đắc như trước nữa, số lần Cố Tích Triều gặp Chu Hoài Cẩn cũng ngày càng ít đi.
Thỉnh thoảng gặp nhau thì thường nghe Thẩm Yến, Cao Dương Đông và mấy người khác trêu chọc Chu Hoài Cẩn và Cố Tịch Ngôn, nói hai người họ luôn ở bên nhau.
Cố Tích Triều buồn bã nghĩ, giá như cô có thể lớn nhanh hơn thì tốt rồi.
Năm Cố Tích Triều học lớp sáu, Chu Hoài Cẩn học lớp chín.
Trước khi chọn trường cấp ba, Cố Tích Triều đặc biệt đến nhà Chu Hoài Cẩn tìm abg, đôi mắt long lanh cười như trăng lưỡi liềm, cô hỏi: "Anh Tiểu Cẩn, anh đã chọn trường cấp ba nào chưa?"
Chu Hoài Cẩn mười sáu tuổi, đã dậy thì thành một thiếu niên tuấn tú. Anh mặc áo sơ mi trắng, vóc dáng ngày càng cao lớn, nhìn thấy đôi mắt cười như trăng lưỡi liềm của cô, cũng nhe hàm răng trắng ra cười: "Sao thế, muốn cùng trường với anh à?"
Gương mặt Cố Tích Triều đỏ bừng: "Em chỉ hỏi thôi."
Chu Hoài Cẩn cười: "Vẫn là trường số một."
Thu tháng chín, Cố Tích Triều lại có thể đi học cùng Chu Hoài Cẩn. Giống như hồi tiểu học, cô vẫn đi theo sau mấy cậu con trai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!