Chương 19: (Vô Đề)

Cố Tích Triều rời đi vội vã, lại đến tận tối muộn mới về, không tránh khỏi bị mọi người quan tâm hỏi han.

Sau khi cô trả lời với từng người là mình không sao, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tăng Nguyệt đang luyện nói tiếng Anh theo audio, đeo tai nghe, dù ký túc xá lúc nãy ồn ào náo nhiệt, cô ấy cũng không hề bị ảnh hưởng.

Tô Mộng ghé sát vào Cố Tích Triều tám chuyện: "Tiền bối, chị quen người đó à?"

Cố Tích Triều cầm điện thoại xem tin tức thời sự: "Người nào?"

"Người sĩ quan đó." Tô Mộng hạ giọng nói.

Cố Tích Triều khẽ cười: "Quen."

Tô Mộng kêu lên: "Em còn tưởng chị nói chuyện với anh ta là vì thích anh ta cơ." Cô ấy lại chọc Cố Tích Triều: "Vậy còn huấn luyện viên Chu thì sao, chị suốt ngày kiếm chuyện với anh ta."

Cố Tích Triều ngước mắt nhìn Tô Mộng, cười đầy ẩn ý: "Ừ, thích anh ấy."

Tô Mộng giật mình suýt nhảy dựng lên, vội vàng che miệng.

Tăng Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía này, lẩm bẩm không rõ nói gì.

Cố Tích Triều và Tô Mộng nhìn nhau, không nói gì nữa.

Bài tập hôm nay là bò trườn. Cả nhóm phải bò theo tư thế quy định để đến đích, trên đường còn đặt nhiều chướng ngại vật.

Khi Từ Phong làm mẫu, các cô gái trong tiểu đội nhìn thấy còn tưởng khá thú vị, nhưng đến lượt mình thì lại thấy không hề dễ dàng.

Lưới thép gai ở ngay trên người, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị đâm vào.

Lúc đầu còn có người phàn nàn vài câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Phong, sau khi nghe hiệu lệnh đành phải bò sát xuống đất.

Cả tiểu đội toàn là các cô gái yếu đuối, ngày thường kiêu kỳ, điệu đà, bây giờ lại phải bò trên bãi cỏ đầy bùn đất.

Tô Mộng vừa bò vừa nói với người bên cạnh: "Từ bé đến lớn, lần này mới là huấn luyện quân sự thật sự."

Hạ Tiểu Linh cười khổ: "Đúng vậy, học được nhiều thứ lắm."

Cố Tích Triều không tham gia vào cuộc trò chuyện của họ, chỉ cẩn thận di chuyển, trong lòng lại nghĩ đến Chu Hoài Cẩn.

Phía trên toàn là lưới thép gai, Tô Mộng thấy Cố Tích Triều bị gai đâm vài lần mà không có phản ứng gì, liền nhắc nhở: "Tiền bối, bị đâm rồi kìa."

Cố Tích Triều ậm ừ một tiếng: "Hơi đau."

Cô nắm một nắm cỏ ném về phía trước, thôi, không nghĩ nữa.

Cách đó không xa, Chu Hoài Cẩn nhìn Cố Tích Triều đang bò dưới lưới thép gai, giống như một con sâu, vụng về hết sức.

Anh nhướng cằm, hỏi Từ Phong một câu đầy thâm ý: "Mấy ngày nay cậu huấn luyện họ như thế này à?"

Từ Phong sững người, sau đó có chút lúng túng nhìn Chu Hoài Cẩn: "Thủ trưởng, bài huấn luyện này mới bắt đầu."

Chu Hoài Cẩn li3m môi: "Mới bắt đầu? Mới bắt đầu mà đã vụng về như cô ấy rồi?"

Từ Phong nhìn theo ánh mắt của Chu Hoài Cẩn, thấy là Cố Tích Triều

- cái cô hay gây chuyện, bỗng dưng đau đầu.

Chu Hoài Cẩn không đợi Từ Phong trả lời, sải bước đi đến đầu bên kia lưới thép gai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!