Tiếng bước chân dần dần biến mất, người quen đã đi xa.
Chu Hoài Cẩn nén cười, hạ giọng hỏi Cố Tích Triều: "Lần này là thật sự đau à?"
Cố Tích Triều cũng cười, nụ cười rạng rỡ: "Đúng vậy, vẫn luôn rất đau. Trong lòng em có một ánh trăng sáng, nhưng ánh trăng sáng này lại luôn lạnh nhạt với em, Huấn luyện viên Chu, anh nói xem có đau không?"
Chu Hoài Cẩn buông tay ra, lùi về sau hai bước, yên lặng nhìn cô. Nhìn vài giây, khóe miệng anh mang theo ý cười khó hiểu: "Cố Tích Triều, huấn luyện cho tốt, đừng có lười biếng."
Nói xong câu đó, anh sải bước đi về phía tòa nhà.
Cố Tích Triều muốn đuổi theo, nhưng lại có người đến, cô không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục trốn sau gốc cây.
Cô nghe thấy tiếng bước chân lên lầu, âm thanh đó nghe là biết ngay là của Chu Hoài Cẩn, dứt khoát, trầm ổn, nhanh nhẹn.
Cố Tích Triều lấy điện thoại ra nhắn tin cho Biên Quan Nguyệt, Biên Quan Nguyệt hỏi cô mấy ngày nay huấn luyện quân sự thế nào.
"Tôi đang ở quân khu của Chu Hoài Cẩn, trùng hợp gặp được anh ấy."
Biên Quan Nguyệt: "Chờ em về nước sẽ cùng Thẩm Yến đến thăm chị!"
Lúc này, Biên Quan Nguyệt đang phơi nắng trên bãi biển ở Fiji.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy tự mình khởi nghiệp, nói trắng ra là không muốn đi làm công, không chịu nổi cuộc sống sáng đi chiều về, suốt ngày cùng đám bạn bè ăn chơi trác trá, bị bố mẹ mắng không ít.
Nhưng cô ấy vẫn không thay đổi, vẫn cứ làm theo ý mình.
Lần huấn luyện quân sự này không giống như trước đây ở cấp ba, đại học, tính chất công việc của Bộ Ngoại giao đặc thù, yêu cầu huấn luyện nghiêm ngặt, cộng thêm việc gặp phải Chu Hoài Cẩn phụ trách toàn diện, lại càng nghiêm khắc hơn.
Đứng nghiêm, tập đội hình đội ngũ, bò thấp tiến đều là những bài tập cơ bản nhất, ngoài những bài tập này ra, mỗi buổi sáng chạy ba cây số cũng là bài tập bắt buộc. Nghe nói giai đoạn sau còn có các hạng mục như bắn súng, đối kháng, nhảy dù,...
Mấy ngày nay, đám nam thanh nữ tú trong bộ đều kêu trời than đất.
Chiều hôm đó, Từ Phong dẫn mọi người đến trường bắn tập bắn súng.
*****ên, Từ Phong giảng giải những điểm chính khi bắn súng, sau đó cho mọi người xem các chiến sĩ đang huấn luyện bắn súng như thế nào. Xem gần nửa tiếng đồng hồ, mới bắt đầu cho bọn họ thực hành.
Từ Phong cho một chiến sĩ kèm một người, mỗi người một vị trí bắn, được phát một khẩu súng trường kiểu 95.
Còn chưa bắt đầu bắn, Từ Phong đã nhìn thấy Chu Hoài Cẩn đi tới, anh ta lập tức giơ tay chào theo nghi thức quân đội: "Chào thủ trưởng!"
Chu Hoài Cẩn còn có việc khác, chỉ thỉnh thoảng mới dành thời gian đến xem tiến độ huấn luyện quân sự. Ánh mắt anh đảo qua từng vị trí bắn, vừa lúc nhìn thấy Cố Tích Triều đang đặt báng súng lên vai.
"Chưa bắt đầu à?"
"Báo cáo thủ trưởng, sắp bắt đầu rồi ạ."
Chu Hoài Cẩn gật đầu, Từ Phong ra lệnh một tiếng.
Mỗi người mười viên đạn, bắn một lần.
Trường bắn súng đầy khói súng.
Đợi mọi người bắn xong, chiến sĩ hướng dẫn bên cạnh đến trước mặt Chu Hoài Cẩn và Từ Phong báo cáo thành tích của từng người.
Tiểu đội của Từ Phong đều là con gái, phần lớn đều là người học ngoại ngữ, đây cũng là lần *****ên sờ đến súng, không ai hy vọng bọn họ có thể bắn trúng bia.
Báo cáo đến thành tích của Tăng Nguyệt, chiến sĩ dừng lại một chút.
Từ Phong nói: "Bao nhiêu, nói mau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!