Cố Tích Triều ngồi phịch xuống chiếc ghế trước mặt Chu Hoài Cẩn: "Huấn luyện viên Chu cũng ở đây à."
Chu Hoài Cẩn và mấy vị tiểu đội trưởng ngồi rải rác xung quanh bàn tròn, bên phải Chu Hoài Cẩn có một chỗ trống, Cố Tích Triều không lệch không nghiêng ngồi thẳng xuống đó.
Sắc mặt Từ Phong thay đổi liên tục, mấy vị tiểu đội trưởng khác cũng giống Từ Phong.
Cô gái này lại muốn gây chuyện rồi.
Chuyện chiều nay, Chu Hoài Cẩn nể mặt Cố Tích Triều, không mắng cô trước mặt mọi người, chỉ phạt cô ra khỏi hàng đứng nghiêm. Nhưng trong lòng Chu Hoài Cẩn rất tức giận, cô gái này đúng là giỏi giang rồi, còn dám múa rìu qua mắt thợ, tưởng anh không nhìn ra trò mèo của cô à.
Chu Hoài Cẩn nhướng mắt nhìn Cố Tích Triều, cô cười nịnh nọt.
Anh gõ đũa vào thành bát cô: "Ăn cơm cho đàng hoàng."
Cố Tích Triều vui vẻ đáp: "Vâng ạ."
Cô cúi đầu, ăn từng miếng nhỏ, nhưng vẫn vểnh tai lên nghe.
Bọn họ ăn cơm không nói chuyện, có chút ngột ngạt.
Cố Tích Triều dứt khoát bỏ đũa xuống, chống cằm nhìn Chu Hoài Cẩn: "Huấn luyện viên Chu, nghe nói anh vẫn chưa có bạn gái à!"
Chu Hoài Cẩn độc thân, chuyện này trong quân đội ai cũng biết, nhưng vì không chịu nổi tính hóng drama nên dù mấy vị tiểu đội trưởng đang cúi đầu ăn cơm, nhưng lại vểnh tai lên nghe.
Chu Hoài Cẩn nhìn Cố Tích Triều với ánh mắt cảnh cáo.
Cố Tích Triều ngây thơ nhìn anh, giả vờ khó hiểu nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hay là tin tức sai rồi? Huấn luyện viên Chu, anh có bạn gái rồi sao?"
Mấy vị tiểu đội trưởng âm thầm trao đổi ánh mắt, tham mưu trưởng nhà bọn họ rõ ràng là trai tân chính hiệu, lấy đâu ra bạn gái! Đừng có mà truyền tin đồn thất thiệt, chặt đứt hết đào hoa của tham mưu trưởng nhà bọn họ.
Cao Dương Đông không nhịn được nữa: "Tham mưu trưởng nhà chúng tôi độc toàn thân."
"Vậy à." Cố Tích Triều làm ra vẻ mặt tiếc nuối, kinh ngạc nói: "Huấn luyện viên Chu đẹp trai như vậy, tại sao còn độc thân nhỉ? Tiểu đội trưởng, anh phải khuyên anh ấy một chút, đừng có mà yêu cầu cao quá."
Ai dám khuyên nhủ thủ trưởng nhà bọn họ chứ?
Mấy người nén cười, nhìn nhau.
Từ Phong là người thật thà nhất: "Thủ trưởng, tôi thấy cô ấy nói đúng đấy."
Chu Hoài Cẩn đặt mạnh đôi đũa xuống, nghiêm túc nói: "Ai dạy các cậu ăn cơm mà lại buôn chuyện hưu vượn thế hả? Sáu giờ tối nay tập trung, hành quân mang vác tám cây số."
Mấy người nhất thời không phản ứng kịp.
Cao Dương Đông nói: "Thủ trưởng, bảy giờ tối nay còn phải huấn luyện quân sự nữa."
"Một tiếng đồng hồ chạy không xong à?" Chu Hoài Cẩn hỏi ngược lại.
Nghe theo chỉ huy, phục tùng mệnh lệnh là yêu cầu trong quân đội, không ai dám cãi cự nữa.
"Chạy xong được ạ."
Cố Tích Triều trợn trắng mắt, động một tí là phạt tập thể.
Chu Hoài Cẩn liếc cô một cái: "Cô cũng muốn chạy à?"
Cố Tích Triều vội vàng cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Chu Hoài Cẩn ăn cơm xong liền đi trước, Cố Tích Triều và Từ Phong cùng nhau ra khỏi nhà ăn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!