Một lúc sau, cô thấy bên kia hiển thị đang nhập, chắc chắn Chu Hoài Cẩn đã xem rồi.
Đợi mãi mà không thấy động tĩnh gì, cô mặt dày tiếp tục nhắn: "Cô gái trong video muốn làm vợ anh, anh thấy thế nào?"
Chu Hoài Cẩn đang chạy bộ, điện thoại rung lên hai tiếng.
Anh dừng lại, lấy điện thoại ra, một chân đặt lên bồn hoa nghịch điện thoại.
Lần trước về đại viện cùng cô, trên đường cô đã dùng điện thoại của anh, sau đó thì bạn bè trên WeChat của anh liền thêm một người.
Anh có thể tưởng tượng ra biểu cảm không kiêng nể gì của cô lúc làm trò. Cô căn bản không muốn giấu anh, ngay cả ảnh đại diện cũng là ảnh của cô.
Chu Hoài Cẩn cũng không rảnh để xóa người ta, cứ để tài khoản của cô nằm trong danh bạ vậy.
Ai ngờ cô lại chủ động nhắn tin cho anh.
Thật nhạt nhẽo.
Chu Hoài Cẩn không định trả lời, lại vô tình chạm vào màn hình, nhập vào mấy chữ vô nghĩa.
Anh kiên nhẫn xóa từng chữ một, vừa định cất điện thoại đi thì lại có tin nhắn đến, hỏi nếu cô gái trong video làm vợ anh thì thế nào.
Cái gì vậy?
Anh đột nhiên cảm thấy mình không hiểu được mạch não của cô gái này nữa rồi.
Anh mở video, người *****ên nhìn thấy không ai khác chính là cô gái gây sóng gió này.
Tư Ca hỏi cô gái này có người thích không? Cô gái nói có.
Anh hùng cái thế, hừ.
Chu Hoài Cẩn thản nhiên cười, nếu quay lại ba năm trước, anh sẽ tự mãn vì sự sùng bái của cô.
"Không tốt, xấu." Chu Hoài Cẩn lời ít ý nhiều.
"Cô gái này không sợ bị chê xấu, vì có thể đi phẫu thuật thẩm mỹ." Cô trả lời cũng nhanh đấy.
"Nền tảng không tốt, phẫu thuật thẩm mỹ xong vẫn xấu."
"Anh sắp ba mươi tuổi rồi, hay là tạm chấp nhận đi?"
"Người muốn làm vợ tôi ít nhất cũng một tiểu đội, không tạm chấp nhận."
"Quân nhân vì nhân dân, anh hãy hy sinh một chút, giải quyết vấn đề hôn nhân của nữ thanh niên độc thân đi nhé?"
Anh không nói gì nữa, cất điện thoại vào túi, kéo khóa lại, tiếp tục chạy bộ.
Mấy năm không gặp, càng ngày cô càng nghịch ngợm, nghịch đến mức anh không biết làm sao.
Mắt cô long lanh, lúc giở trò quỷ quyệt đặc biệt lanh lợi. Môi cô như cánh hoa, hồng hào, nhưng vừa mở miệng thì chẳng có mấy câu tử tế…
Hình ảnh của cô cứ hiện lên trong đầu anh, Chu Hoài Cẩn nhíu mày.
Hàng năm các bộ đều cho nhân viên mới vào bộ tham gia khóa huấn luyện quân sự kéo dài hai tháng, năm đó cô vừa vào bộ đã xin ra nước ngoài công tác, không kịp tham gia.
Lẽ ra, mấy ngày nữa cô sẽ cùng những người mới vào bộ năm nay đi.
Do đặc thù công việc của nhân viên ngoại giao nên khóa huấn luyện quân sự càng nghiêm ngặt hơn. Nhưng Cố Tích Triều yếu đuối như vậy, hai tháng trôi qua, không biết sẽ thành ra thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!