Chương 7: (Vô Đề)

"Không có gì đâu."

Dư Châu Dạ cười khẽ: "Gọi lại lần nữa đi?"

Phó Uyển Hòa vờ như không nghe thấy, lảng sang chuyện khác: "Sao cậu lại ở đây?"

"Hôm nay đoàn phim cần sửa cảnh, tôi không cần đến."

Phó Uyển Hòa gật gật đầu: "À."

"Cô ăn chưa?" Dư Châu Dạ đột nhiên hỏi: "Nếu không thì cùng đi ăn đi?"

Phó Uyển Hòa vốn định đáp "Tôi ăn rồi", nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt vào: "Chưa ăn."

"Vậy đi ăn cùng nhau?"

Không đi, nội tâm Phó Uyển Hòa gào thét như vậy.

Nhưng biết làm sao được, "trong lòng nói không nhưng miệng rất thành thật", vừa lên tiếng đã trở thành: "Được."

Sắc đẹp hại thân, Phó Uyển Hòa nghĩ thầm.

Dư Châu Dạ nhìn thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Phó Uyển Hòa, hơi ảo não: "Nếu cô không muốn đi ăn với tôi thì cứ việc nói thẳng."

"?" Phó Uyển Hòa hoang mang

-ing.

Dư Châu Dạ cố nén cười: "Cái vẻ mặt thấy chết không sờn này của cô là trưng cho ai xem?"

"...." Phó Uyển Hòa cười đầy miễn cưỡng, "Không có mà, tôi rất vui."

Có thể đi ăn cùng với Dư Châu Dạ, cô thật sự rất vui, nhưng mà bây giờ có hơi no.

Dư Châu Dạ tỏ vẻ rất không hài lòng, hiển nhiên không tin những lời cô nói.

"Cậu muốn ăn gì?" Phó Uyển Hòa đành phải đổi đề tài.

Dư Châu Dạ bước đi rất nhanh, nhanh đến nỗi Phó Uyển Hòa chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, như gió lại như nắng, cầm không nổi, bắt không được, nhưng lại có thể chiếu rọi sưởi ấm mỗi người.

Ánh mặt trời xuyên qua từng từng lớp lớp lá cây, ánh nắng khẽ đong đưa chiếu xuống người Dư Châu Dạ, bóng lưng ấy trùng khớp với chàng trai hăng hái trong trí nhớ của Phó Uyển Hòa, vẫn cao vời vợi không thể với tới như cũ.

Dư Châu Dạ bỗng quay đầu lại, cười với cô: "Đi theo tôi là được."

Phó Uyển Hòa không nhìn anh nữa, chỉ là khóe miệng không kìm được khẽ cong lên.

Nhưng mà bây giờ anh cũng không quá cao không thể với như trước nữa.

Dư Châu Dạ dẫn Phó Uyển Hòa đến một nhà hàng khá đông người, đoán chừng hương vị cũng không tồi.

Dư Châu Dạ nhìn menu: "Cô muốn ăn gì?"

Phó Uyển Hòa vừa mới ăn một ít rồi nên giờ vẫn còn no, vì thế chỉ gọi món tráng miệng là tào phớ ngọt, món cô thích nhất.

Dư Châu Dạ khó hiểu: "Chỉ thế thôi?"

Phó Uyển Hòa thành thật đáp: "Tôi không đói lắm."

"......" Dư Châu Dạ nhướng mày, không nói thêm nữa: "Ừm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!