Phó Uyển Hòa đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Dư Châu Dạ ung dung nói: "Không đưa tôi cách liên lạc thì tôi cho cô đi nhờ xe kiểu gì?"
Phó Uyển Hòa cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức bước tới, rút điện thoại ra thêm wechat của Dư Châu Dạ.
"Tên?" Dư Châu Dạ hỏi.
Phó Uyển Hòa thấy anh đang mở ghi chú trong điện thoại: "Phó Uyển Hòa."
Dư Châu Dạ nhanh chóng nhập ghi chú trên màn hình.
"Cô có biết tên tôi là gì không?"
"Biết." Phó Uyển Hòa gật đầu.
"Ừ." Dư Châu Dạ cất điện thoại, xoay người rời đi.
Không chút lưu luyến.
Phó Uyển Hòa bước vài bước rồi quay lại nhìn, bóng dáng của người đó đã ngày càng xa, cô chậm rãi thu ánh mắt về.
Hôm nay đã là ngày thứ ba cô ở Hành Dương, ngày mai sẽ phải trở về Thuận Thu.
Phó Uyển Hòa sắp xếp đồ đạc xong, nhìn chằm chằm cái tên trên màn hình điện thoại, cô có nên thông báo với Dư Châu Dạ một tiếng không nhỉ?
Nhưng bọn họ chưa thân đến mức có thể gọi điện bất cứ lúc nào.
Lý trí và tình cảm đánh nhau túi bụi.
"Tút... tút..." Âm thanh kết nối cuộc gọi vang lên.
Phó Uyển Hòa lập tức cúi đầu nhìn, phát hiện ra không biết từ bao giờ cuộc gọi đã kết nối..... Đờ mờ?
Cái tình huống cóc khô gì đây?
Nên làm gì bây giờ ôi mẹ ơi?
Nghe hay là không nghe?
Khi Phó Uyển Hòa vẫn còn đang cực kỳ rối rắm, một giọng nói từ đầu dây bên kia truyền đến ——
Giống như vừa tỉnh ngủ, giọng điệu cực kỳ biếng nhác: "Alo?"
Phó Uyển Hòa đơ như trời trồng, nếu như bây giờ cúp điện thoại, có giống giấu đầu hở đuôi không nhỉ?
Cô hít sâu một hơi: "Là tôi, Phó Uyển Hòa."
Bên kia yên lặng vài giây, một lát sau: "Có chuyện gì không?"
Phó Uyển Hòa ăn ngay nói thật: "Chừng nào cậu trở về Thuận Thu?"
"Cô phải về ngay à?"
"Tôi đang làm việc ở Thuận Thu, ngày mai phải về rồi." Phó Uyển Hòa không dám kì kèo.
"Mấy giờ về?"
"Chắc khoảng ba giờ chiều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!