Sau khi vào nhà, Phó Uyển Hòa nhanh chóng đẩy Dư Châu Dạ vào phòng tắm đi tắm. Dư Châu Dạ đứng lì ở cửa, nhất quyết không chịu vào.
Phó Uyển Hòa thấy cả người anh ướt sũng, kiên nhẫn dỗ dành: "Anh sẽ bị cảm lạnh đấy."
"Phó Uyển Hòa," Dư Châu Dạ dựa vào cửa phòng tắm, nhìn cô chăm chú, chậm rãi lên tiếng, "Em không biết em như thế này trông giống như..."
"Giống cái gì?"
Dư Châu Dạ nhướng mi, đáp: "Vội vã làm chuyện xấu ý?"
Phó Uyển Hòa: "....."
Nói xong, Dư Châu Dạ quăng khăn tắm trên tay lên đầu Phó Uyển Hòa một cách chuẩn xác, cách một lớp khăn mặt xoa xoa đầu cô, bỏ lại một câu "Em ngủ trước đi" rồi bước vào phòng tắm.
Truyện được đăng tại page Mạn Mạn Trường Dạ và wattpad @thnman
Phó Uyển Hòa cảm thấy sau khi trải qua "cuộc trò chuyện thẳng thắn chân thành" vừa nãy, Dư Châu Dạ trông cứ là lạ, không hiểu sao có phần lạ lùng.
Phó Uyển Hòa trở lại phòng ngủ, nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài dần dần dừng lại, tiếng Dư Châu Dạ mở cửa ra và cả tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Phó Uyển Hòa lập tức ôm chặt lấy chăn, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Dư Châu Dạ tiến lên vài bước, không nhìn Phó Uyển Hòa mà bước tới trước cửa sổ đóng cửa lại, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng bên ngoài lập tức bị ngăn lại.
Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Phó Uyển Hòa cảm giác người trước mắt đang chầm chậm tiến lại gần mình.
Dư Châu Dạ ngồi xuống một bên giường, đưa tay ra khẽ vuốt ve khuôn mặt Phó Uyển Hòa. Những động tác này rất nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận sẽ đánh thức cô.
Phó Uyển Hòa có phần hồi hộp, không biết anh định làm gì tiếp theo.
Nhưng giây tiếp theo, đối phương lại đứng lên, bước từng bước về phía cửa.
Phó Uyển Hòa không biết tại sao mình lại luống cuống, thấy Dư Châu Dạ định đi liền muốn bắt lấy thứ gì đó, giữ anh lại.
Phó Uyển Hòa ngồi dậy, giữ chặt tay Dư Châu Dạ.
Trên ngón tay anh có một chỗ lành lạnh, Phó Uyển Hòa biết trên đó là chiếc nhẫn cô từng tặng cho anh một thời gian trước.
Phó Uyển Hòa cảm thấy cơ thể Dư Châu Dạ nháy mắt trở nên cứng đờ.
"Hôm nay anh mắc mưa, ngủ trên sô pha sẽ cảm lạnh mất." Phó Uyển Hòa nghiêm túc nói hươu nói vượn. Thực ra thì Dư Châu Dạ hoàn toàn có thể về nhà mình, vì nhà anh ở ngay đối diện.
"Phó Uyển Hòa." Trong bóng tối, bóng dáng Dư Châu Dạ dần trở nên mơ hồ, giọng nói ngược lại càng rõ ràng hơn, trầm thấp mà lại êm tai, anh nói:
"Xin lỗi em."
Anh đang xin lỗi.
Lần này đến lượt Phó Uyển Hòa sửng sốt.
Phó Uyển Hòa vẫn giữ chặt tay anh không buông, "Anh không làm gì sai cả, không cần phải xin lỗi."
"Anh có sai, nếu như anh để ý và làm quen với em sớm hơn, em sẽ không cần phải đợi anh lâu đến vậy."
Phó Uyển Hòa thấy dáng vẻ này của anh, muốn nói lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ cười nói: "Cũng không lâu lắm, huống chi, chẳng phải cuối cùng anh vẫn đến rồi sao?"
Không sớm cũng không muộn, cuối cùng em cũng đã chờ được anh bước đến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!