Phó Uyển Hòa nuốt nước miếng, lúng túng đáp: "Em chỉ nói sự thật thôi mà..."
Một lát sau lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà anh đẹp trai hơn anh ấy nhiều!"
Dư Châu Dạ lườm cô, cúi đầu khẽ cười: "Hừm."
Phó Uyển Hòa nhớ đến một chuyện, hỏi anh: "Anh định chờ ở đây với em không? Một lát nữa bạn em mới ra."
Dư Châu Dạ ngẫm nghĩ một lúc: "Em đợi một mình được không?"
"Được ạ."
Ánh mắt Dư Châu Dạ đặt trên người Phó Uyển Hòa, ngừng một chút rồi nói: "Để một thời gian nữa vậy."
"Gì cơ?" Phó Uyển Hòa sửng sốt.
"Đợi một thời gian nữa," Dư Châu Dạ đứng lên, giúp Phó Uyển Hòa gạt những sợi tóc rối trên trán, sau đó nói tiếp, "Đợi em chuẩn bị sẵn sàng thì dẫn anh tới gặp bạn em sau."
"....."
Phó Uyển Hòa mím môi: "Vâng."
Đôi khi Phó Uyển Hòa thật sự cảm thấy có phải Dư Châu Dạ biết thuật đọc tâm hay không, lần nào cũng có thể đọc được nội tâm cô đang băn khoăn điều gì.
Bọn họ mới ở bên nhau chưa được bao lâu, nếu dẫn anh đi gặp bạn bè, nói không căng thẳng chắc chắn là nói dối, nhưng cô cũng không thể đuổi Dư Châu Dạ đi được.
Cô thấp thỏm không yên, sợ rằng sau khi công bố cho mọi người biết, cuộc tình này lỡ đi đến hồi kết.
Cô không tự tin, cũng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng mà người này lại cho cô một bậc thang để đi xuống.
"Anh đi trước đây, em chờ một mình cẩn thận nhé."
Phó Uyển Hòa gật đầu, nhìn bóng dáng kia ngày càng xa.
Anh ấy có khi nào, sẽ thất vọng vì mình không tin tưởng ảnh không?
***
Sau lễ Giáng Sinh mấy hôm, công ty có một khách hàng lớn, ngành của bọn họ ngày nào cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, cố gắng hoàn thành hạng mục này trước thềm năm mới.
Ngành của Phó Uyển Hòa hầu như ngày nào cũng phải tăng ca. Sợ bạn gái về nhà một mình vào buổi tối không an toàn nên Dư Châu Dạ hôm nào cũng đón Phó Uyển Hòa tan làm về.
Hôm nay cũng vậy, Phó Uyển Hòa hoàn thành công việc của mình xong, nhìn thời gian, tạm biệt Tăng Đình Đình vẫn còn tăng ca, bước ra khỏi tòa nhà công ty.
Dư Châu Dạ đang ngồi ở một quán cà phê đối diện với công ty cô, bởi vì cửa kính quán cà phê là loại trong suốt nên Phó Uyển Hòa vừa bước ra đã thấy Dư Châu Dạ ngồi ở đó, một tay lật sách, một tay cầm một cốc đồ uống nóng.
Phó Uyển Hòa mỉm cười bước vào quán cà phê, định cho Dư Châu Dạ một bất ngờ, lại không ngờ cô còn chưa bước tới trước mặt anh, anh đã ngẩng đầu lên trước.
"....." Phó Uyển Hòa đột nhiên cảm thấy hơi thất bại, nhưng chẳng thể làm gì hơn, chỉ có thể chậm rì rì ngồi vào chỗ đối diện Dư Châu Dạ.
Dư Châu Dạ đặt sách xuống, hỏi cô: "Em muốn uống gì? Để anh mua."
Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ: "Em không uống đâu."
"Ừm," Dư Châu Dạ gật đầu, thu dọn đồ đạc xong rồi đứng lên, "Đi thôi, về nhà anh nấu chè hạt sen nấm tuyết cho em."
Chè hạt sen nấm tuyết, mấy hôm trước Phó Uyển Hòa vừa nói cô muốn uống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!