Hoành thánh, hay còn được gọi là vằn thắn:
Ôn Hành hỏi: "Vậy giờ cậu định làm thế nào?"
Vấn đề này Dư Châu Dạ vừa hỏi xong, anh vốn định gọi điện vì chuyện này, kết quả lại ném lại cho anh.
"Có khi nào Phó Uyển Hòa sẽ cho rằng tớ là một tên lăng nhăng [1] trong chuyện tình cảm sau đó ghét tớ không?" Dư Châu Dạ nhớ đến dáng vẻ cà lơ phất phơ của mình khi gặp Phó Uyển Hòa ngày trước mà lòng sốt ruột.
[1] Nguyên văn là "
" (Củ cải hoa tâm): ẩn dụ cho những người bề ngoài ngây thơ, không tì vết nhưng thực chất lại rất đào hoa. (Theo baidu)
"....."
Nếu như không vì được giáo dục tốt, có lẽ lúc này Ôn Hành đã trợn chừng mắt lên rồi.
Phải biết rằng, Phó Uyển Hòa là người có thể tự phá bỏ mọi quy tắc nếu đứng trước Dư Châu Dạ.
Cô ấy có ghét ai thì cũng không ghét Dư Châu Dạ. Dù Dư Châu Dạ có tội lỗi chồng chất, tất cả mọi người đều tránh xa anh thì Phó Uyển Hòa cũng không bao giờ bỏ anh ở lại.
Có lẽ cô sẽ khuyên anh buông vũ khí xuống, ghìm cương trước bờ vực thẳm.
Ôn Hành nói một cách chắc chắn: "Không đâu."
Dư Châu Dạ yên lặng một hồi, nói: "Cô ấy từng có một người bạn trai nhỉ."
Đây là một câu trần thuật.
Ôn Hành không kịp phản ứng lại: "Gì cơ? Uyển Hòa á?"
Dư Châu Dạ cúi đầu ừ một tiếng.
Việc này Ôn Hành thật sự chưa từng nghe qua, nhưng dù đây có phải sự thật hay không, Phó Uyển Hòa nói như vậy nhất định có nguyên nhân của nó.
"Có một người." Cô thuận miệng nói dối.
"Người đó đối xử tốt với cô ấy không?"
"Tốt thì đã không chia tay," Ôn Hành nói, "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì."
Ôn Hành sợ anh sẽ làm ra chuyện gì: "Rốt cuộc cậu hỏi làm gì?"
"Cũng không có gì thật, chỉ là muốn biết rốt cuộc kiểu người như thế nào mới có thể khiến Phó Uyển Hòa luôn nhớ mãi trong lòng nhiều năm như vậy." Dư Châu Dạ nhẹ giọng nói.
Nhắc đến người đó, Phó Uyển Hòa sẽ trở nên cực kỳ mất tự nhiên, còn nói lắp nữa, như thể vẫn còn hoài niệm.
Ôn Hành cảm thấy Dư Châu Dạ bây giờ chẳng khác gì con nít, ngây thơ không chịu được: "Yên tâm, người đó không thể uy hiếp được cậu đâu."
Dư Châu Dạ rõ ràng có hơi giật mình: "?"
Ôn Hành mới nhận ra hình như mình đã lỡ miệng, khẽ ho một cái, vừa định lên tiếng lại nghe thấy Dư Châu Dạ nói: "Cho nên rốt cuộc tên khốn đó tròn méo thế nào? Sở thích là gì?"
"Phó Uyển Hòa thích kiểu người gì, tớ sẽ trở thành kiểu người ấy." Giọng Dư Châu Dạ có chút cô đơn.
Chỉ cần cô ấy thích, anh cũng sẽ thích.
Ôn Hành thật sự không thể tin vào mắt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!