Chương 15: (Vô Đề)

Phó Uyển Hòa nói tiếp: "Có lẽ do thường xuyên như vậy cho nên sau này cứ được một khoảng thời gian dạ dày lại đau. Bác sĩ nói việc này không phải chuyện gì to tát."

Dư Châu Dạ nhắm mắt lại, chua chát nói: "Tại sao lại không nói với giáo viên?"

"Nói cho giáo viên sao?" Phó Uyển Hòa lặp lại một lần, ngữ điệu có chút khó tin, khóe miệng nhếch lên, "Tôi nói rồi, nhưng bọn họ không tin tôi."

"Ở trong mắt thầy cô, những học sinh nữ kia đều là học sinh giỏi cả về học lực và đạo đức, tôi nói một vạn lần cũng không bằng một câu của bọn họ."

"Tôi cũng không thể nói cho bố mẹ biết, việc này sẽ khiến bọn họ khó xử, tôi không muốn khiến họ khó chịu." Hốc mắt Phó Uyển Hòa dần ửng đỏ, nhưng cô cố gắng không để nước mắt chảy ra.

Phó Uyển Hòa nói với giáo viên chủ nhiệm rằng cô bị bắt nạt không chỉ một lần.

Nhưng giáo viên chủ nhiệm không coi trọng việc đó, chỉ nghĩ là bạn cùng lớp cãi nhau ầm ĩ thôi.

Cô giáo đã nói với Phó Uyển Hòa rằng: "Phó Uyển Hòa, thầy cô bận nhiều việc lắm, không có thời gian quản chuyện của mấy đứa nhóc bọn em, chỉ toàn mấy chuyện ồn ào cãi nhau không ảnh hưởng đến toàn cục, mấy cô bé đó cũng không có ý xấu, em không nên chuyện bé xé ra to như vậy, hiểu không?"

Giáo viên chủ nhiệm còn nói một câu, đến bây giờ cô vẫn nhớ rất rõ.

"Phó Uyển Hòa, em nên học cách tự lập đi, đừng lúc nào cũng làm phiền người khác."

Từ bé đến lớn, cô luôn ghi nhớ những lời này, cô không muốn trở thành gánh nặng và phiền phức của gia đình.

Cô phải trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện, không được làm phiền người khác.

Nếu không sẽ chẳng có ai thích cô cả.

Dư Châu Dạ bước tới, đối diện với cô, không đầu không đuôi nói một câu: "Dì còn tưởng cậu không sao, tưởng cậu đã buông bỏ mọi chuyện cũ."

Phó Uyển Hòa quan sát anh, chờ anh nói tiếp.

"Suýt chút nữa thì tôi tin rồi." Anh nói.

Anh lầm rồi, anh thật sự cho rằng Phó Uyển Hòa đã quên hết những việc này, đã buông bỏ những chuyện ấy.

Nhưng mà vết sẹo giữ trong lòng mười mấy năm sao có thể dễ dàng biến mất như vậy?

Phó Uyển Hòa luôn giấu mình rất kỹ, như chẳng khác gì người bình thường, không đau lòng không khóc lóc, tự mình phong ấn đoạn ký ức kia lại.

Đến cả cô cũng tin là vậy.

Cô lừa mọi người, cũng lừa chính mình.

"Cho nên, tại sao cậu luôn phải một mình chịu đựng mọi chuyện?" Dư Châu Dạ nói từng chữ, "Không thấy mệt sao?"

Phó Uyển Hòa cụp mắt, hít hít cái mũi: "Mệt."

Sao có thể không mệt được, cô đã từng khát khao có một người có thể nhìn thấu vẻ kiên cường của mình, gỡ lớp phòng bị kiên cố của mình xuống, nói với cô rằng "Nghỉ ngơi một chút đi, đừng cố chịu đựng nữa, cậu đã làm rất tốt rồi."

Dư Châu Dạ bỗng hỏi cô: "Mấy năm nay cậu có sống tốt không?"

"Không tốt, thật sự không tốt."

Đêm nào cô cũng bị bóng đè, khi tỉnh lại cô sợ tóc mình cũng bị giựt như ngày đó, khi ăn cơm luôn sợ rằng tiếp theo sẽ không còn gì để ăn, còn sợ bị cơn đau dạ dày hành hạ.

Cô thật sự sống không tốt chút nào.

"Phó Uyển Hòa, muốn khóc thì cứ khóc đi."

Một tờ khăn giấy xuất hiện trước mặt cô, Phó Uyển Hòa ngơ ngẩn nhìn anh, như thể bị điện giật, lập tức thu lại tầm mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!