Chương 13: (Vô Đề)

Về đến dưới nhà, Phó Uyển Hòa gọi Phương Tri Hòa dậy. Sau khi nói tạm biệt với Dư Châu Dạ, họ mới bước xuống xe.

Dư Châu Dạ tận mắt nhìn thấy Phó Uyển Hòa lên lầu rồi mới lái xe trở về khách sạn.

Trong phòng chỉ bật chiếc đèn ở đầu giường, ánh đèn mông lung mờ ảo, Dư Châu Dạ đổ người xuống giường, trên tay vẫn cầm lọ kẹo kia, như có điều suy nghĩ.

Thực ra lọ kẹo trái cây Phó Uyển Hòa mua không được ngon lắm, vừa ngọt vừa dính.

Nhưng mà anh không nỡ bỏ, cũng không nỡ ăn, dù chỉ là một viên kẹo.

Vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là khuôn mặt của Phó Uyển Hòa.

Dư Châu Dạ cẩn thận nhớ lại lần đầu bọn họ gặp mặt, hình như là vào buổi họp lớp hồi năm ba đại học.

Ngày ấy, Phó Uyển Hòa bị Mẫn Tùng Nguyệt kéo lên hát.

Ban đầu Dư Châu Dạ không hề chú ý đến họ, thậm chí bọn họ hát bài gì cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là Phó Uyển Hòa hát rất hay.

Giọng hát của cô gái như có sức lôi cuốn kỳ lạ, có thể xoa dịu tâm trạng nóng nảy không yên của con người.

Nhưng đồng thời, giọng hát của cô ấy dường như mang theo nỗi buồn và sự cô đơn, bài hát này như thể đang hát riêng cho một người nghe.

Vì thế Dư Châu Dạ lơ đãng nhìn về hướng đó thêm vài lần.

Một lát sau, anh ra ngoài hít thở không khí, lại thấy cô gái kia đứng ngoài cửa WC, đôi mắt hồng hồng, như đang bị bắt nạt.

Anh tiến lên phía trước vài bước nữa, nghe thấy rõ những lời hai cô gái kia nói, không khó đoán được người bọn họ mắng chính là cô gái đứng ngoài cửa này.

Bọn họ nói cái gì đó, Dư Châu Dạ đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ bọn họ mắng rất khó nghe.

Anh cực kỳ tức giận, nhanh chóng bước tới, giúp cô gái kia xả giận.

Sau đó thì sao? Bọn họ cũng chẳng nói được với nhau mấy câu, cô bạn gái khi đó của anh là Trần Kiều Nhiên đã tới rồi. Anh đi mà không tạm biệt, hai người lặng lẽ bước qua nhau.

Thậm chí anh cũng không nhớ rõ khi ấy Phó Uyển Hòa trông như thế nào, chỉ nhớ rằng cô khá cao, gương mặt sạch sẽ, rất bình thường.

Nhưng mà cô hát rất hay.

Lần thứ hai gặp gỡ là ở sinh nhật Nhậm Tòng Ngôn.

Ngày hôm đó, anh ngồi trên sô pha, buồn chán chơi điện thoại, bên cạnh bỗng có người ngồi xuống.

Khi ấy anh còn nghĩ, ai mà lại dám ngồi bên cạnh mình như vậy.

Người bên cạnh càng lúc càng tiến tới gần, anh thuận nước đẩy thuyền, cũng tiến lại gần.

Sau đó, không biết ai đã bật đèn, gương mặt Phó Uyển Hòa hiện ra trước mắt anh.

Anh không cảm thấy gì, nhưng lúc đó mọi người đùa bỡn, vì vậy anh cũng mở miệng trêu chọc.

—— "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người ta hôn nhau bao giờ à?"

Khi nghĩ đến những lời này, sắc mặt Dư Châu Dạ sa sầm lại.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Người ta nói rằng ấn tượng đầu tiên cực kỳ quan trọng, liệu Phó Uyển Hòa có cảm thấy anh rất tùy tiện không nhỉ? Liệu cô ấy có cho rằng anh là một người đào hoa không?

"Dư Châu Dạ, mày bị ngu rồi à?" Anh chửi thầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!