Anh cũng bằng lòng.
Bởi vì bốn chữ này mà bữa cơm của Du Tâm Kiều chẳng nếm ra vị gì, trong đầu ngoài mơ màng thì không còn nghĩ được gì khác.
Trên đường trở về sau khi ăn xong, cậu mới nhớ ra, hỏi: "Em đến công ty luật của các anh, thế sao không tìm anh làm luật sư cá nhân?"
Trọng tâm sự nghiệp của cậu vừa chuyển về trong nước, không thể rập khuôn theo quy trình làm việc như ở nước ngoài, cần có một vài thay đổi để thích ứng với nơi đây. Vì thế việc tìm một luật sư trong nước làm đại diện, phụ trách giải đáp những vấn đề pháp luật, đánh giá hậu quả và rủi ro là điều rất quan trọng.
"Anh là luật sư hình sự." Từ Ngạn Hoàn đáp: "Ngoài ra, thời gian vào nghề của anh ngắn, không đủ thâm niên."
—— Thế lương anh được bao nhiêu, đủ trả tiền để trả vay mua nhà không?
Hỏi như vậy rất thiếu lịch sự, Du Tâm Kiều nhịn xuống.
Cậu lấy điện thoại ra, mở tài liệu luật sư mà Lương Dịch gửi tới.
Họ Hình, 35 tuổi, mười năm trong nghề, nhìn từ họ lẫn đường chân tóc có thể thấy năng lực nghiệp vụ của người này rất xuất chúng.
Nhưng lẽ nào những công ty luật này không cho người mới cơ hội rèn giũa à? Du Tâm Kiều bắt đầu suy nghĩ, khách hàng là bạn học cũ, vậy chẳng phải là mối mới do anh kéo về hay sao?
Hoặc ít nhất cũng phải cho tí tiền hoa hồng chứ?
Về nhà phải hỏi thăm luật sư Hình mới được.
Đưa Du Tâm Kiều về nhà, Từ Ngạn Hoàn lại quay về công ty.
Nhận ra anh về nhà để cùng ăn cơm trưa với mình, Du Tâm Kiều có cảm giác vi diệu khó diễn tả bằng lời.
Lúc cho nhím ăn, cậu dò hỏi từ "người biết chuyện" duy nhất trên đời ngoại trừ Du Tâm Kiều không mất trí nhớ và Từ Ngạn Hoàn kiệm lời ra: "Cục cưng, có thể nói cho tao nghe, sau khi tao với Từ Ngạn Hoàn thì sống chung như nào không?"
Cậu đã rút ra bài học, hôm qua hỏi một lúc quá nhiều nên không ai giải đáp nổi, lần này chỉ hỏi một câu.
Nhưng mà nhím ta chẳng buồn để tâm, im lặng nhìn Du Tâm Kiều, mũi hít hít ngửi ngửi.
Cậu kẹp một con sâu bột, lắc lư trước mặt nó, Du Tâm Kiều vừa dụ dỗ vừa đe dọa: "Trả lời tao, tao sẽ cho mày ăn ngon."
Nhím tiến lên trước mà không ăn được gì, gai trên người dựng lên, phát ra những tiếng kêu bất mãn.
Du Tâm Kiều hết cách, đưa sâu bột tới miệng nó, nhìn nó ôm đồ ăn gặm ngon lành, thầm nói con nhím nhỏ này được đặt tên chuẩn phết, khó xơi y như cái người tên Hoàn Hoàn kia.
Buổi chiều, Du Tâm Kiều luyện đàn trong phòng sách, trong lúc nghỉ ngơi thì lên mạng tìm đọc những sự kiện lớn xảy ra trong mấy năm này.
Thúc đẩy toàn diện chính sách hai con, nhân dân tệ mất giá, bầu cử ở Mỹ, vô địch bóng chuyền nữ thế giới, Olympic mùa đông Bắc Kinh… Du Tâm Kiều chẳng nhớ được việc nào.
Mở vòng bạn bè của mình ra, thông tin thu được cũng chỉ lác đác. Những dấu vết Du Tâm Kiều để lại trong sáu năm này rất ít, khoảng thời gian đi du học chỉ đăng vài bức ảnh kiến trúc trong trường, rồi bồ câu đậu ở quảng trường, dòng trạng thái gần nhất là từ bốn tháng trước, nhím con trên bức ảnh còn nhỏ hơn bây giờ, co thành một cục trong góc hộp ổn nhiệt, phía trên kèm dòng—— Thành viên mới.
Du Tâm Kiều khi ấy dùng tâm trạng gì để đăng dòng trạng thái này nhỉ? Là cảm thấy hạnh phúc khi có thêm một thành viên mới trong gia đình, hay là cô đơn vì chỉ có thể làm bạn cùng động vật?
Du Tâm Kiều 18 tuổi hoàn toàn không biết.
Lúc mặt trời ngả về Tây, Du Tâm Kiều đang xem thời sự thì cảm thấy váng đầu buồn ngủ, ngả trên sô pha chợp mắt nghỉ ngơi một lát.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Bầu trời tối đen, không trăng không sao, đèn đường cũ kỹ bên cạnh cột điện nghiêng nghiêng. Cậu trong giấc mơ vừa đếm những sợi dây điện biến mất trong bóng đêm, cố gắng ghép đủ một khuông nhạc, vừa liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Người kia rất cao, chiếc bóng đổ trên vũng bùn kéo dài, thoạt nhìn vô cùng cô đơn.
Khiến người khác rất muốn lại gần, muốn ôm lấy để sưởi ấm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!