6.
Là bạn bè, Lương Dịch chỉ có thể nói: "Đường do chính ông chọn, đừng hối hận là được."
Du Tâm Kiều không biết liệu mình có hối hận không, chỉ bảo: "Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thất bại từ lâu rồi."
Đối với người có lòng hiếu thắng cực cao mà nói, đời người giống như đang trải qua vô số lần thử thách. Năm ấy một mình đi tới nơi đất khách sinh sống là thử thách, theo đuổi Từ Ngạn Hoàn là thử thách, ra nước ngoài du học là thử thách, lựa chọn về nước làm lại từ đầu cũng là thử thách.
Trước kia Du Tâm Kiều tưởng rằng chỉ có vượt qua được thử thách mới được xem là thắng, sau này mới biết, có một số thử thách bản chất vốn đã không thể thắng nổi.
Ví dụ như có được trái tim của Từ Ngạn Hoàn.
Mà một khi số lần thất bại nhiều lên, người kiêu ngạo cũng sẽ cúi đầu, hạ thấp cái tôi xuống. Giống như học sinh giỏi trước giờ đều nắm chắc 100 điểm trong tay, thỉnh thoảng bị trừ mất 1 điểm sẽ tự trách bản thân, thậm chí nghĩ đến việc buông xuôi, từ đó bắt đầu chấp nhận những khuyết thiếu không hoàn mỹ.
Tuy rằng…
Du Tâm Kiều vô thức vuốt ve phần gỗ sần sùi viền quanh hộp ổn nhiệt, thầm nhủ, có điều hình hài của sự khuyết thiếu này cũng kỳ lạ quá rồi đấy.
Cậu đã chứng kiến rất nhiều cặp tình nhân lẫn vợ chồng, không cặp nào giống cậu và Từ Ngạn Hoàn hết. Không thể tính là thân mật, nhưng cũng chẳng đến mức như người dưng nước lã. Nếu đơn thuần chỉ sống chung để san sẻ cơm áo gạo tiền với nhau, vậy tại sao đôi bên lại có thể nhận được sự quan tâm và lo lắng từ đối phương?
Hai hôm trước, Du Tâm Kiều mang từ cửa hàng thú cưng gần phòng diễn tập về một con nhím mini châu Phi, cậu dùng khăn lót vào chậu làm cái ổ tạm thời cho nó.
Lúc Từ Ngạn Hoàn về nhà, Du Tâm Kiều đang loay hoay không biết làm sao dời con nhím từ lồng vận chuyển vào trong ổ. Cậu dè dặt với tay vào, con nhím kêu lên một tiếng, lập tức dựng gai đâm vào lòng bàn tay Du Tâm Kiều, lúc cậu lùi về sau suýt nữa bị ngã.
Từ Ngạn Hoàn bước vội tới đỡ Du Tâm Kiều lên. Anh thế chỗ cậu (?), tìm một cái khăn lông khô bọc tay lại, luồn tay vào trong lồng tóm được con nhím, tiếp đó nhanh chóng bỏ vào trong chậu. Nhím ta dường như chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, kêu lên hai tiếng chẳng có sức uy hiếp chút nào rồi rúc lại thành một cục, nằm im re.
Du Tâm Kiều đứng xem bên cạnh thở ra một hơi, nói: "Cảm ơn anh, may là có anh đó."
Từ Ngạn Hoàn im lặng, vẻ mặt càng sa sầm hơn, mi mắt hơi rủ xuống nhìn vào tay Du Tâm Kiều.
Du Tâm Kiều cũng cúi đầu nhìn, thấy lòng bàn tay mình đầy nốt đỏ chi chít, cậu lúng túng nắm tay lại, giấu tay ra đằng sau.
Nhận ra sự khó chịu của cậu, Từ Ngạn Hoàn rời mắt, cầm găng tay bằng bông đặt cạnh đó, xé mở bao bì.
Anh nhấc tay lên, lúc sắp chạm đến tay Du Tâm Kiều, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên dừng lại.
Sau đó buông đồ trên tay xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Lần sau nhớ mang găng tay."
Rồi ví như hiện tại, phát hiện Du Tâm Kiều muốn làm chuyện "nguy hiểm", Từ Ngạn Hoàn nhanh chân chạy tới, nhận lấy tua vít trong tay cậu, một tay khác đỡ lấy khung, rành rọt lắp ráp hộp ổn nhiệt.
Chiều mùa đông, ánh tà dương dịu dàng trải lên mặt sàn trong gian phòng, Du Tâm Kiều vừa nhét mấy thứ đồ dùng linh tinh cho nhím vào trong hộp vừa liếc nhìn về phía phòng khách.
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Từ Ngạn Hoàn đã ra ngoài, trưa về thì mang theo một máy tạo ẩm.
Đây là loại máy tạo độ ẩm bằng hơi lạnh khá cao cấp, tản hơi nước vào không khí bằng cánh quạt, nhìn bằng mắt thường thì không thấy được hơi nước. Có người nói cách cấp ẩm này có thể bảo vệ đường hô hấp.
Du Tâm Kiều không biết Từ Ngạn Hoàn là người tỉ mỉ như thế. Sau khi chuyển nhà, anh sửa tường phòng đọc sách thành tường cách âm, chừa ra một kệ sách cho Du Tâm Kiều để nhạc phổ. Đầu giường trong phòng ngủ có thêm đèn đọc sách, thậm chí còn đổi rèm cửa sổ có sẵn của căn hộ thành rèm cản sáng, cứ như là đoán được Du Tâm Kiều không thích ngủ ở chỗ có nhiều ánh sáng.
Rồi đến máy tạo ẩm… Du Tâm Kiều không muốn tưởng bở, nhưng cậu khó mà không nhớ đến khi còn ở Tầm Thành, vào buổi tối mùa thu lạnh lẽo kia, dưới ánh đèn đường, trên băng ghế dài, có một bàn tay lau máu mũi cho cậu.
Ấm áp, khô ráo, còn vương cả hơi thở chỉ riêng người kia mới có. Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, tựa như rơi vào đại dương to lớn.
Bây giờ vùng biển này được mài mòn góc cạnh dưới ánh mặt trời, hóa thành sự dịu dàng của dòng nước hiền hòa sâu lắng.
Khiến Du Tâm Kiều hoảng hốt cảm thấy, dường như hình ảnh trước mắt đã từng xuất hiện từ lâu. Từ Ngạn Hoàn vốn không nên ở trong khu nhà ngang âm u cũ nát kia, mà nên ở dưới ánh mặt trời, ở nơi rộng rãi sáng sủa, sống một cuộc sống êm đềm thong dong.
Bỗng dưng thấy thư thái, hệt như dù không lấy được một trăm điểm thì vẫn có thể chấp nhận cái "không hoàn mỹ" này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!