Chương 42: Ánh trăng không bao giờ tàn (Hoàn chính văn)

Quá trình khôi phục trí nhớ chẳng hề rầm rộ như trên phim truyền hình vẫn hay diễn.

Vào đêm tìm lại được "Ánh trăng xanh", Du Tâm Kiều ngủ rất ngon lành, hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào.

Mới đầu cảm nhận được sự bất thường là khi cậu bước từ trong phòng ra, nhìn thấy hộp ổn nhiệt trên quầy bar. Trong đầu Du Tâm Kiều chợt hiện lên khung cảnh lúc mới đón Hoàn Hoàn về nhà, bày biện ổ nhím.

Hộp ổn nhiệt chỉ cần cắm điện là chạy được, bánh xe bên trong là do Từ Ngạn Hoàn lắp. Du Tâm Kiều nhớ rõ khi ấy Từ Ngạn Hoàn mới tan làm, thấy cậu luống cuống tay chân bèn bước lên mở lời: "Để đấy anh làm cho."

Để xác nhận không phải tưởng tượng chủ quan của bản thân, Du Tâm Kiều còn mở album ẩn, tìm lại bức ảnh chụp trộm lúc đó. Trong hình, Từ Ngạn Hoàn xắn tay áo sơ mi, tay cầm tua vít, khom lưng mần mò cái bánh xe, từ trang phục tới tư thế đều giống y hệt với khung cảnh hiện lên trong trí nhớ.

Sau đấy ra ngoài gặp được hàng xóm nhà bên, hai người tán gẫu đôi câu, Du Tâm Kiều phát hiện ra mình có thể nhớ chính xác hàng xóm họ Hứa, hiện tại đang làm phiên dịch viên, nhà cô nuôi một chú mèo tên Kiều Kiều.

Tiếp sau đấy lúc nhận phỏng vấn, khi được hỏi về quá trình du học tại nước ngoài, Du Tâm Kiều vốn định làm theo kế hoạch trả lời "Không nhớ nữa" cho qua chuyện. Nào ngờ phóng viên lấy ra một tấm ảnh, hỏi cậu có ấn tượng gì với bức điêu khắc mang tính biểu tượng này không, Du Tâm Kiều bật thốt lên: "Có chứ, mỗi ngày đến phòng piano đều sẽ đi qua chỗ này."

Từng mảnh ghép trong bức tranh trí nhớ của cậu được tìm về. Từ cái ngày chia tay với Từ Ngạn Hoàn khi ấy, đến sáu năm du học nước ngoài, rồi lại đến những chuyện xảy ra sau khi về nước, tất cả mọi thứ cứ chầm chậm ngẫu nhiên, lặng lẽ im lìm, một lần nữa trở về trong ký ức của cậu.

Khi Từ Ngạn Hoàn biết cậu đã lấy lại trí nhớ, phản ứng đầu tiên chính là dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra.

Anh hẹn lịch vào ngay sáng hôm sau.

Chụp xong CT não không thấy có gì bất thường, bác sĩ nói mất trí nhớ có chọn lọc phần lớn là do tâm bệnh gây nên, có người cả đời này cũng không nhớ lại được, có người chỉ miễn cưỡng nhớ lại một phần. Tình huống bất ngờ khôi phục toàn bộ ký ức như Du Tâm Kiều cũng rất thường thấy, đa số là bởi khúc mắc đã được gỡ bỏ, áp lực được giải toả, cho nên tự nhiên sẽ khỏi bệnh.

Hơn nữa còn không bị đau đầu hay có bất kỳ phản ứng khó chịu nào, bác sĩ mỉm cười: "Đúng là một chuyện đáng mừng."

Mặc dù bác sĩ đã nói không sao, nhưng Từ Ngạn Hoàn vẫn không yên tâm, đòi bác sĩ kê cho Du Tâm Kiều ít thuốc bổ não. Trên đường trở về, Du Tâm Kiều ngồi ở ghế phó lái lật qua lật lại đống thực phẩm chức năng. Lúc nhìn thấy trên một hộp Thanh Não Phục Thần nào đó có tác dụng "cải thiện trí nhớ", thích hợp sử dụng cho người "suy giảm trí nhớ và bệnh nhân sa sút trí tuệ", cậu tức tối: "Em không có sa sút trí tuệ!"

Từ Ngạn Hoàn vịn vô lăng: "Sao không nói sớm cho anh biết?"

Du Tâm Kiều rén ngay tại chỗ, trả lời ấp a ấp úng: "Mới đầu em cũng không chắc có phải khôi phục hoàn toàn hay không, sợ chỉ là ảo giác của mình, cũng sợ khiến anh mừng hụt… hơn nữa, đối với em mà nói, việc có thể nhớ lại hay không cũng chẳng quan trọng nữa rồi."

Cậu đã biết những bí mật được giấu trong khe hở thời gian, đồng thời cũng tháo gỡ khúc mắc, bày tỏ lòng mình với Từ Ngạn Hoàn. Đối với cậu, những ký ức một thời khách sáo qua lại, tiếp xúc với nhau chỉ dừng ở mức suy đoán và thăm dò, thậm chí còn tràn đầy cảm xúc tiêu cực đã không còn quan trọng nữa.

Cuộc sống bình đạm chân thực thường ngày trước mắt đây, mới là thứ mà cậu nên quý trọng.

Nghe câu trả lời của cậu, Từ Ngạn Hoàn im lặng hồi lâu.

Sau đấy anh vươn tay, nắm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của Du Tâm Kiều.

Cứ nắm tay mãi như vậy cho tới khi về đến trước cửa nhà.

Đêm hôm ấy, Du Tâm Kiều ghé bên tai Từ Ngạn Hoàn, nhỏ giọng: "Sở dĩ không nói cho anh biết, vì còn có nguyên nhân khác."

"Gì thế?"

"Trở về 24 tuổi… thì không gọi anh trai ơi được nữa."

Từ Ngạn Hoàn đờ ra, quả thực anh không ngờ tới còn bởi lí do này.

"Gọi được." Sau tích tắc suy nghĩ, Từ Ngạn Hoàn nghiêm túc đáp lại: "Lớn hơn ba tháng cũng là lớn."

Du Tâm Kiều than thở: "Nhưng mà không có tình thú như lúc chênh nhau 6 tuổi á."

"…"

Sau đấy, thể lực của Từ Ngạn Hoàn nói cho Du Tâm Kiều biết, cho dù chỉ nhỏ hơn ba tháng cũng vẫn có thể bá đạo nắm quyền chủ động một cách tuyệt đối trong tay.

Du Tâm Kiều sảng khoái đến nỗi nước mắt trào ra ngoài, cậu ngượng ngùng che mặt: "Bây giờ em là người lớn rồi, anh đừng có làm em khóc suốt như thế."

Từ Ngạn Hoàn cúi mình, thì thầm nói với cậu: "Nước mắt ở trên giường không tính là khóc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!