Chương 40: Đừng quên anh yêu em

Nhiệt độ đêm đầu hạ hơi cao, hơi nóng hừng hực bốc lên trong không khí.

Họ chỉ nán lại trên đàn piano nửa giờ đồng hồ, vì Du Tâm Kiều sợ làm dơ đàn, cậu ghé lại gần Từ Ngạn Hoàn rồi khẽ nói: "Tụi mình… tụi mình về phòng đi anh."

Hiển nhiên Từ Ngạn Hoàn vẫn muốn ở đây, anh kề bên tai cậu, bảo: "Cho anh một lý do."

Hơi thở nóng ấm phả lên tai, Du Tâm Kiều ngước cần cổ mướt mồ hôi lên, miệng hé mở trong vô thức.

"Em, em sắp tiêu rồi…" Du Tâm Kiều van xin trong tiếng nức nở: "Em không chịu nổi nữa, tụi mình về phòng đi… được không anh trai ơi."

Sau khi kết thúc, được hỏi ai dạy cậu cách gọi ấy, Du Tâm Kiều lấy chăn che mặt: "Tự em nghĩ ra."

Dù sao bây giờ cậu cũng 18 tuổi, gọi Từ Ngạn Hoàn 24 tuổi là anh trai vô cùng hợp lý.

Từ Ngạn Hoàn không tin lắm: "Lúc ở quán bar, bà chủ Tiêu…"

"Cô ấy dạy em cái khác."

"Gọi thử anh nghe xem."

"Không được."

"Lý do?"

"Để dành lần sau lúc quyến rũ anh rồi dùng."

"…"

Tóm lại, hai người đều rất hài lòng với hiệu quả của cách gọi mới này.

Trước khi ngủ Từ Ngạn Hoàn lại dỗ Du Tâm Kiều gọi mấy tiếng. Du Tâm Kiều buồn ngủ ngáp liên tục, mơ màng lẩm bẩm mà gọi, mãi cho đến khi nhận ra điều gì đó cậu mới đột nhiên mở to mắt: "Anh, sao anh lại…"

Từ Ngạn Hoàn liếc cậu một cái, giống như đang nói — Biết mà còn hỏi.

Du Tâm Kiều bắt đầu tin rằng anh thực sự đã muốn từ sáu năm trước rồi.

Cuối cùng không chống đỡ được cơn mỏi mệt, Du Tâm Kiều thiếp đi trước.

Từ Ngạn Hoàn rời giường tắm nước lạnh.

Lúc anh ra khỏi nhà vệ sinh đã hoàn toàn hết buồn ngủ. Từ Ngạn Hoàn về phòng ngủ, lấy thuốc lá và bật lửa từ tủ đầu giường. Lúc đứng dậy, liếc thấy người trên giường đang ngủ thật say, anh xoay người đi ra ban công.

Anh bật bánh mài của bật lửa, thuốc lá bị đốt cháy phát ra âm thanh xì xèo còn nhẹ hơn cả tiếng gió. Đốm lửa nửa tỏ nửa mờ hóa thành quầng sáng màu đỏ soi vào nơi đáy mắt, khiến Từ Ngạn Hoàn có một cảm giác lạc lối.

Sau này không cần nghi thần nghi quỷ nữa, không cần nhắc nhở "đừng mở cửa cho người lạ" và "chú ý an toàn" mỗi lần ra ngoài nữa, ngay cả tháng ngày ngủ không yên giấc cũng chính thức kết thúc.

Mãi cho đến giờ phút này, Từ Ngạn Hoàn mới thật sự nhận ra, Từ Chấn đã chết.

Chết rồi, có nghĩa là biến mất khỏi thế giới này, ngoại trừ niềm vui về mặt chủ quan, người còn sống cũng không còn bị ảnh hưởng bởi người chết nữa.

Cuối cùng gã cũng chết.

Từ Ngạn Hoàn đã chờ mong ngày này vô số lần, nhưng khi ngày này đến thật, nó chẳng khiến anh vui mừng như trong tưởng tượng. Cùng lắm là một thứ cảm giác nhẹ nhõm khi buông gánh nặng xuống, sự thù hận tích góp nhiều năm đã mất đi vật dẫn, thần kinh kéo căng nhiều năm được giãn ra, dường như cả người cũng nhẹ nhõm hơn, nhẹ đến nỗi muốn bay lên.

Rít một hơi thuốc rồi từ từ nhả ra, Từ Ngạn Hoàn nhìn thấy khói thuốc màu trắng trôi dạt trong không khí rồi biến mất, bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ phía sau.

Là Du Tâm Kiều vừa tỉnh dậy, cậu dụi mắt đi qua: "Sao anh còn chưa ngủ?"

Một giờ ba mươi phút sáng, thành phố chìm vào giấc ngủ, đèn đuốc mờ mờ chiếu rọi ở nơi xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!