Chương 33: Có phải anh đang ghen không?

Đây là giấc ngủ yên ổn nhất của Du Tâm Kiều từ khi cậu mất trí nhớ.

Sáng sớm hôm sau, cậu thức dậy với tinh thần sảng khoái, nghe thấy tiếng động nên vào nhà bếp. Thấy Từ Ngạn Hoàn đang chiên trứng trước bếp, một tiếng "xèo" vang lên, khoé miệng Du Tâm Kiều cũng nhếch lên theo.

Lúc ăn cơm, Từ Ngạn Hoàn quay qua chỗ khác hắt xì, Du Tâm Kiều hỏi: "Có phải bị cảm không anh?"

Từ Ngạn Hoàn lắc đầu: "Hôm qua có người mang chó đến công ty luật."

Du Tâm Kiều lập tức buông đũa, đi đến trước mặt Từ Ngạn Hoàn kéo cổ áo anh ra, quả nhiên đã nổi một mảng mẩn đỏ.

Cậu vội vàng lấy hòm thuốc đến, trách móc: "Sao hôm qua anh không nói?"

Từ Ngạn Hoàn nói: "Anh không để ý."

"Chuyện gì còn quan trọng hơn cả bị bệnh cơ chứ?"

"Dỗ em."

"…" Du Tâm Kiều vừa bôi thuốc cho anh vừa nhỏ giọng thầm thì: "Rõ ràng là em dỗ anh đấy nhé."

Đang bôi thuốc, Du Tâm Kiều nhớ đến đôi găng tay lông cừu năm đó.

"Anh bị dị ứng với lông mèo lông chó, lông cừu thì không sao à?"

"Lông cừu cũng không đụng vào được." Từ Ngạn Hoàn nói: "Hôm đó em đeo găng tay rồi nắm tay anh, mu bàn tay của anh bị ngứa cả một ngày."

"Em không cố ý." Du Tâm Kiều nhận sai trước, sau đó mới nhận ra: "Đợi đã, sao lại nói là em nắm tay anh? Em… chỉ muốn anh cảm nhận sự ấm áp của găng tay lông cừu mà thôi."

Từ Ngạn Hoàn cười một tiếng.

Để tìm lại mặt mũi cho mình, Du Tâm Kiều lật lại nợ cũ: "Anh mới cố ý đó, cố ý hôn em, còn nói là miễn phí nữa."

"Anh cố ý thật." Từ Ngạn Hoàn thoải mái thừa nhận.

"Thế, thế tại sao lúc đó anh lại muốn hôn em?"

Trong ấn tượng, đây đã là lần thứ ba Du Tâm Kiều hỏi anh chuyện này.

Lần đầu tiên Từ Ngạn Hoàn nói dối một cách qua quýt lừa người ta, lần thứ hai bị Du Tâm Kiều bịt miệng vì không dám nghe câu trả lời. Lần này giữa hai người không còn rào cản, Từ Ngạn Hoàn nghiêng đầu nhìn Du Tâm Kiều, mắt chứa nét cười dịu dàng: "Em nói xem?"

Du Tâm Kiều không chịu nói.

Cậu thấy cái người này đáng ghét quá chừng, nhỏ nhen hết sức. Trước thì hôn cậu xong không chịu thừa nhận mình rung động, sau thì lừa cậu rằng kết hôn xong hai người ngủ chung. Bây giờ nghĩ lại, chứng nhận kết hôn, sổ đỏ các thứ mà cậu tìm thấy sau khi mất trí nhớ, bao gồm cả cuốn sách kê dưới gối, biết đâu cũng do Từ Ngạn Hoàn cố ý để đó đợi cậu tìm ra.

Phòng tập nhạc vào thời gian nghỉ ngơi giữa giờ, Du Tâm Kiều ngồi bên sân khấu bóp cổ tay: "Anh ấy biết làm thế nào để khiến tôi mềm lòng, vậy nên anh ấy cố ý… là bẫy hết đó trời ơi toàn là bẫy."

Lương Dịch cắn ống hút cười nhạo: "Là bẫy nhưng ông sập bẫy cũng vui lắm mà? Tôi thấy đời này của ông xem như té ngã trên tay Từ Ngạn Hoàn rồi, té ngã đến độ bể đầu chảy máu, một trăm lẻ tám kiểu té chẳng cái nào giống nhau."

Mặc dù từ xưa Du Tâm Kiều đã biết mình thiếu nghị lực, nhưng bị Lương Dịch nói như vậy cậu vẫn thấy hơi mất mặt.

"Cũng đâu phải mình tôi té, anh ấy cũng té mà." Du Tâm Kiều cố gắng lấy lại mặt mũi: "Nhà anh ấy mua viết tên tôi, tôi ở phòng ngủ chính, mỗi ngày anh ấy còn nấu cơm cho tôi ăn."

Lương Dịch "hơ" một tiếng: "Đúng đấy, cậu ta cũng yêu ông lắm."

Du Tâm Kiều dò xét: "Sao hôm nay tôi cứ thấy ông lạ nhỉ."

Lương Dịch lắc đầu: "Tôi chỉ bất ngờ phát hiện con người luôn có sẵn một cách chết, hoặc là chết vì không có tiền, hoặc là chết vì tình yêu."

Chạng vạng lúc tan làm, một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!