Chương 21: Sợ em nuốt lời

Về phần nụ hôn thứ hai của Du Tâm Kiều 18 tuổi, so với nụ hôn đầu, cơn đau về mặt s1nh lý đã được xoa dịu ở một mức nào đó, nhưng mặt tâm lý thậm chí còn tệ hơn.

Sáu năm trước, hai người đều không có sự chuẩn bị nên đụng rách môi, vị rỉ sắt lan khắp miệng. Cậu chợt phát hiện Từ Ngạn Hoàn còn có một ưu điểm, đó là anh rất có tinh thần phục vụ. Trước kia anh có thể vì bán rượu mà để khách hàng sờ s0ạng, có thể vì số tiền gấp đôi lương theo giờ mà đến tận nhà cậu, còn hiện tại anh có thể vì không muốn cho cậu hỏi tiếp mà hôn cậu.

Du Tâm Kiều cảm thấy mình thảm hại vô cùng. Dù là sáu năm trước hay bây giờ, dù là cảm xúc hay suy nghĩ, cậu đều bị người kia dẫn dắt.

Du Tâm Kiều chật vật đẩy người ôm mình ra, cậu thở dài một hơi: "Vậy ít nhất anh cũng phải nói cho em biết vì sao."

Vì sao không trả lời, vì sao không muốn ly hôn.

Du Tâm Kiều còn muốn đặt điều kiện trước: "Đừng nói anh thích em, em không tin."

Ban đầu Từ Ngạn Hoàn sững sờ, bởi cách hỏi với đôi phần ngây thơ ấy chỉ có thể xuất phát từ miệng của Du Tâm Kiều 18 tuổi.

Sau đó anh giơ tay, nhẹ nhàng lau vệt nước còn vương trên khóe mắt Du Tâm Kiều, chọn nghe theo quy tắc mà cậu đặt ra.

"Bởi vì anh không muốn kết thúc với em như thế." Từ Ngạn Hoàn nói: "Là lỗi của anh, em đừng khóc."

Nhưng Du Tâm Kiều lại nghĩ, anh có lỗi gì đâu?

Rõ ràng người có lỗi là em, sáu năm trước sai lầm khi lựa chọn ở lại Tầm Thành, sáu năm sau lại sai lầm khi cứ quấn lấy anh.

Tâm trạng của cậu đã bình tĩnh hơn, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên điện thoại trong túi áo reo lên.

Là cuộc gọi của Lương Dịch, hỏi cậu về nhà chưa.

"Cậu ta không ở cạnh ông chứ?" Lương Dịch hạ thấp giọng như đang thì thầm: "Ban nãy tôi thấy sắc mặt cậu ta khó coi lắm, tôi sợ bị đánh nên không dám giữ ông lại."

Du Tâm Kiều nhìn về phía phòng bếp, lúc cậu nhận điện thoại, Từ Ngạn Hoàn đã tự giác rời đi.

"Ông cứ tiễn tôi đi như thế không sợ tôi bị đánh à?"

"Cậu ta đánh ông hả?" Lương Dịch sợ hết hồn.

"Không." Du Tâm Kiều nhớ vụ án Từ Ngạn Hoàn nhận gần đây có liên quan đến bạo lực gia đình, cậu nói: "Anh ấy sẽ không làm chuyện đó đâu."

Đầu kia điện thoại yên tĩnh trong chốc lát, khi Lương Dịch nói chuyện lần nữa, ở cậu ta có một sự điềm tĩnh khác hoàn toàn thời niên thiếu: "Xem ra ông rất tin tưởng cậu ta. Chuyện này trách tôi, có lẽ tôi thật sự nghĩ nhiều rồi. Biết đâu sau khi hai người kết hôn, tình cảm lại nhanh chóng thăng tiến, hoàn toàn chẳng tồn tại cái gọi là khủng hoảng niềm tin."

Du Tâm Kiều lắc đầu: "Không trách ông."

Du Tâm Kiều 18 tuổi có thể tin rằng ngày mai là tận thế, có thể tin tưởng Từ Ngạn Hoàn sẽ không vì tiền, thậm chí có lòng tin mỗi ngày họ đều hôn môi, chỉ không tin Từ Ngạn Hoàn sẽ thích cậu.

Nhưng cậu vẫn sẽ vì câu nói "không muốn kết thúc với em" của Từ Ngạn Hoàn mà tiếp tục ở lại chỗ này. Tựa như năm đó, chỉ bởi một nụ hôn không thể coi là hôn đã khiến cậu đảo lộn toàn bộ kế hoạch, cam tâm tình nguyện ở lại Tầm Thành.

Cuối cuộc gọi, Lương Dịch bảo hai người nói chuyện cho rõ ràng. Du Tâm Kiều thở dài, cậu đã không thể lấy lại dũng khí gần như là cuồng loạn giống ban nãy nữa.

May sao Từ Ngạn Hoàn cũng không nhắc lại. Anh ra khỏi nhà bếp, trên tay bưng dĩa trái cây đã gọt vỏ cắt miếng.

Du Tâm Kiều không giỏi từ chối ý tốt của người khác, cậu dùng tăm xỉa răng xiên miếng trái cây, ăn đến miếng thứ hai mới nhớ ra phải nói cảm ơn.

"Cảm ơn anh." Cậu phát hiện Từ Ngạn Hoàn không ăn, anh chỉ nhìn cậu, cậu ngượng ngùng xiên một miếng đưa qua: "Anh cũng ăn đi."

Từ Ngạn Hoàn không nhận mà rướn về phía trước, cắn luôn miếng trái cây vào miệng.

Mặc dù đã đặt bản thân vào thiết lập "hai người đã kết hôn", cho dù vừa nãy hai người còn hôn môi, nhưng động tác thân mật giữa người yêu thế này vẫn khiến Du Tâm Kiều thoáng hoảng loạn.

Không chỉ có vậy.

Ăn xong trái cây, Từ Ngạn Hoàn tắm rửa đánh răng, đẩy cửa phòng ngủ chính.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!