Du Tâm Kiều nuốt nước bọt một cái.
Cậu luôn cảm thấy Từ Ngạn Hoàn rất mâu thuẫn. Thời còn đi học, anh vừa là học sinh giỏi lại vừa biết đánh nhau, tính cách lạnh lùng nhưng lại khiến bao người rung động, rồi cứ khiến người ta thất vọng xong lại ban cho một tia hy vọng.
Ví như vừa nãy, miệng anh bảo đang đợi cậu cho phép, nhưng trên thực tế anh đã khóa chặt con mồi, hệt như một con báo ngồi thủ thế chờ đợi, chờ cái lồng mở ra là vồ đến tóm lấy con mồi.
Không một ai chạy thoát khỏi cái bẫy mà anh đã bày ra, không ai có thể kháng cự lại sự mê hoặc của anh.
Trừ Du Tâm Kiều của năm 18 tuổi vừa mới trải qua buổi tối hôm ấy.
Khát vọng và dao động thuở đầu bị nỗi chua xót đậm đặc hòa tan mất. Du Tâm Kiều nghiêng đầu, cần cổ cũng theo đó mà căng lên, dù cho trước mặt cậu lúc này là sự đối đãi trước giờ chưa từng có.
Từ Ngạn Hoàn trong ký ức đã bao giờ kiên nhẫn và nhường nhịn với ai như thế này đâu?
Du Tâm Kiều cảm giác mình cũng trở nên mâu thuẫn mất rồi, lúc thì hy vọng mình trở thành Du Tâm Kiều 24 tuổi, lúc thì nghĩ, nếu bây giờ cậu yên lòng yên dạ mà chìm đắm vào, vậy Du Tâm Kiều 18 tuổi phải làm sao?
Nhận ra sự từ chối của đối phương, nhiệt độ trong mắt của Từ Ngạn Hoàn cũng dần tản đi.
Anh buông tay ra khỏi mép bệ, giơ lên như muốn xoa đầu Du Tâm Kiều, nhưng cánh tay nâng tới giữa khoảng không rồi lại rút về.
Không biết có phải do ảo giác không mà Du Tâm Kiều bỗng phát hiện ra cảm xúc "cụt hứng" từ trên mặt anh.
"Em ngủ đi." Từ Ngạn Hoàn khẽ giọng: "Anh không ép buộc em đâu."
Đêm khuya, Du Tâm Kiều nằm trên giường nhìn trần nhà, hồi tưởng về những việc đối với cậu chỉ là "chuyện của năm ngoái", nghĩ thầm, rõ ràng là em ép buộc anh.
Đã bị từ chối như vậy nhưng em vẫn cố chấp bám theo anh, còn muốn kề cận bên anh, gọi là cái đồ gì nhỉ?
Đồ đê tiện.
Đúng thế, mình chính là đồ đê tiện.
Du Tâm Kiều rất ít khi tự mắng mình, giờ phút này cậu rủa bản thân là vì đang muốn giữ tỉnh táo.
Trước khi biết rõ nguyên nhân mình kết hôn, cậu không thể mặc cho bản thân buông thả hưởng thụ được.
Hưởng thụ… Hôn môi có tính là hưởng thụ không?
Trừ những câu nói vô tình ra thì Du Tâm Kiều 18 tuổi còn nhận được một cái chạm môi chẳng thể tính là hôn.
Giây phút sắp chìm vào giấc ngủ, Du Tâm Kiều vô thức bóp ấn đường của mình, tựa như đang muốn hồi tưởng lại nỗi đau khi ấy.
Hôm sau thời tiết quang đãng, thích hợp ra ngoài.
Thay quần áo xong đi từ trong phòng ra, Du Tâm Kiều thấy Từ Ngạn Hoàn đang dọn chăn ở sô pha phòng khách.
Tối hôm qua, trong tình thế cấp bách đành phải nhốt mèo vào phòng ngủ phụ, phòng của Từ Ngạn Hoàn bị chiếm mất. Du Tâm Kiều định nhường phòng ngủ chính lại cho anh, anh lại bảo không cần, cầm chăn và drap trải giường từ phòng chứa đồ ra trải lên sô pha phòng khách ngủ đỡ một đêm.
Bữa sáng cũng do Từ Ngạn Hoàn nấu.
Du Tâm Kiều nhai sandwich, uống một hớp sữa bò nóng rồi nhìn Từ Ngạn Hoàn đẹp trai nhưng hơi tiều tụy ở phía đối diện, đột nhiên cậu cảm thấy mình giống đứa bắt nạt người khác khủng khiếp.
Có điều mẩn đỏ trên người anh cũng đã lặn bớt, xem ra biện pháp "cách ly" này rất có hiệu quả.
"Đêm nay để em ngủ sô pha cho." Du Tâm Kiều nói: "Ban ngày anh còn phải đi làm nữa, chất lượng giấc ngủ quan trọng lắm."
Từ Ngạn Hoàn hơi khựng lại, không đồng ý cũng không từ chối mà lại nói: "Không phải vì thế."
Không phải vì ngủ trên sô pha nên mới ngủ không ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!