Lúc ra khỏi quán bar "Ngôn Hoan", các nhà hàng quán ăn ở gần đó cũng lục tục mở cửa. Những tấm biển hiệu đèn neon soi vào đáy mắt, mặt nước tĩnh lặng nổi gợn sóng lăn tăn.
Du Tâm Kiều ngơ ngẩn, lúc Từ Ngạn Hoàn nghiêng đầu sang, cậu vô thức tránh né, mãi tới khi anh kéo dây an toàn qua thắt lại cho cậu, cậu mới thoáng thả lỏng, ngồi thẳng dậy.
Không phải anh không phát hiện ra sự cảnh giác và kháng cự của Du Tâm Kiều trong những ngày qua. Hai tay đặt trên vô lăng, Từ Ngạn Hoàn nhìn về phía trước, nói: "Em đừng lo lắng. Nếu không được cho phép, anh sẽ không chạm vào em."
Cổ tay giấu trong tay áo mất tự nhiên lắc lắc mấy cái, Du Tâm Kiều tự nhủ trong lòng: Em không cho phép mà anh vẫn chạm vào đó thôi?
Nghĩ lại thì, chẳng lẽ "chạm" ở đây ý chỉ hành động tiếp xúc thân mật hơn? Giữa bọn họ… sao có thể chứ.
Thật sự khó mà tưởng tượng nổi.
Lái xe đi trên đại lộ, Từ Ngạn Hoàn nhận một cuộc điện thoại. Nghe giọng hình như là một phụ nữ khá già. Người đó dịu dàng hỏi luật sư Từ đã hết bận việc chưa, hôm nay có thể tiếp tục không.
Từ Ngạn Hoàn bảo sẽ đến ngay. Cúp điện thoại xong, anh nói với Du Tâm Kiều: "Trước khi tới đây anh đang bận gặp khách hàng, bây giờ phải về rồi."
Du Tâm Kiều có hơi hối hận sao lúc nãy không từ chối lên xe anh rồi tự đi về nhà. Giờ xe đang chạy trên đường, khó mà bảo dừng lại được. Ngoài ra, Từ Ngạn Hoàn đang bận làm việc mà còn bị tin nhắn của mình gọi tới, Du Tâm Kiều cũng cảm thấy rất áy náy.
Đành phải đi cùng thôi. Đến chỗ dừng xe, vốn tưởng là mấy chỗ hợp để bàn chuyện như công ty luật hay quán cà phê gì đó, không ngờ lại là khu dân cư.
Du Tâm Kiều liếc nhìn thời gian, từ quán bar tới đây mất khoảng 27 phút. Đây là thời gian cho lộ trình lái xe bình thường, nhưng vừa nãy Từ Ngạn Hoàn lái xe nhanh tới mức chưa đến 20 phút đã chạy tới.
Không nói rõ được cảm xúc trong lòng, Du Tâm Kiều phiền muộn, im lặng đi theo sau Từ Ngạn Hoàn, cùng anh đi vào khoảnh sân của một căn nhà kiểu cũ.
Khách hàng, cũng chính là bà cụ đã gọi điện thoại vào nửa tiếng trước đi từ trong nhà ra, nhiệt tình tiếp đón hai người.
Từ Ngạn Hoàn nói xin lỗi bà trước, bảo rằng vừa nãy có việc gấp bắt buộc phải đi.
Việc gấp, Du Tâm Kiều nghe xong chợt thấy thẹn thùng một cách khó hiểu.
Đến khi vào nhà ngồi, Từ Ngạn Hoàn lật mở tài liệu vụ án, tiếp tục thảo luận với đương sự, Du Tâm Kiều mới bình tĩnh được. Cậu đứng trước cửa sổ trong phòng khách ngắm những chậu hoa cỏ được chăm sóc tỉ mỉ ngoài sân.
Tiện thể suy nghĩ lại về đoạn đối thoại ở quán bar khi nãy.
Tuy là gộp lại chẳng được mấy câu.
Đối mặt với lời chất vấn "Tại sao anh lại tới" của Du Tâm Kiều, Từ Ngạn Hoàn nói câu xin lỗi trước.
"Xin lỗi em…" Anh nói, "Trước giờ anh chưa từng muốn làm tổn thương em."
Nhưng anh đã làm tổn thương mất rồi, rốt cuộc Du Tâm Kiều vẫn hỏi: "Thế nên, nhà ở là tiền bồi thường sao?"
"Không." Từ Ngạn Hoàn nói: "Là em xứng đáng có được."
Du Tâm Kiều vừa thấy buồn cười vừa thấy nhàm chán. Buồn cười là vì năm ấy cậu theo đuổi người ta, đương nhiên người ta có tư cách lựa chọn giữa chấp nhận hoặc không chấp nhận. Bây giờ cậu mang chuyện này ra để chất vấn người ta, không những vô lý mà còn giống như đang cố tình gây sự.
Câu "xin lỗi" của Từ Ngạn Hoàn chỉ khiến tình cảnh trở nên tức cười hơn thôi. Ai lại bắt người vô tội phải xin lỗi và bồi thường cơ chứ?
Còn nhàm chán là vì, Du Tâm Kiều ý thức được rằng hiện giờ hoàn cảnh đã thay đổi, thời gian đã trôi qua, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu. Dường như trận mưa hôm ấy không bị mái hiên và chiếc dù che đi, mà lại dội thẳng lên người cậu, chảy vào lòng cậu.
Chắc chắn là do mất trí nhớ nên mới khiến cho đoạn ký ức này vô tình trở nên gần gũi đến thế. Du Tâm Kiều 24 tuổi chắc chắn sẽ không hỏi những câu hỏi trẻ con và vô nghĩa như vậy nữa.
Trấn an bản thân xong, Du Tâm Kiều từ từ thở ra một hơi, xua đi hơi lạnh bị hít vào trong phổi.
Trên đường về, cậu bắt đầu học cách trở thành người trưởng thành có cái nhìn khách quan và lý trí. Cậu kiềm chế cảm xúc lại, hỏi dò Từ Ngạn Hoàn: "Anh nhận một vụ án thì được trích bao nhiêu phần trăm?"
Như thể không ngờ Du Tâm Kiều lại hỏi chuyện này, Từ Ngạn Hoàn trầm ngâm một chốc rồi đáp: "Phải dựa vào tình hình cụ thể. Vụ hôm nay là án tự khởi tố*, được pháp luật tài trợ, không lấy thù lao."
(*Vụ án tự khởi tố tức người bị hại hoặc người đại diện theo luật pháp tự khởi tố lên tòa án)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!