Trước đêm diễn ra buổi hòa nhạc, Du Tâm Kiều ngủ không ngon.
Tố chất thân thể cậu bình thường, trước đây cứ giao mùa là sẽ bị cảm lạnh. Tuy bây giờ thời tiết nóng nực, về đến nhà cậu cũng lập tức đi tắm nước nóng, nhưng tới đêm có gió lạnh thổi, cổ họng cậu lại bắt đầu đau.
Trong nhà có chuẩn bị mấy loại thuốc thường dùng, Du Tâm Kiều móc vài viên ra vội uống vào, sau đó nằm trên giường nửa tiếng vẫn không ngủ được.
Vậy là cậu dứt khoát dậy đánh đàn.
Ưu điểm lớn nhất trong việc sống một mình đó là không làm phiền người khác. Cậu luyện từ phần âm giai cho đến bài nhạc cơ bản, các ngón tay cũng dần trở nên linh hoạt hơn. Du Tâm Kiều mở nhạc phổ ra, bắt đầu đàn những tác phẩm có trong buổi hòa nhạc ngày mai.
Trái ngược hoàn toàn với lúc đàn ở cửa hàng của ông chủ Hoàng khi chiều, lúc này Du Tâm Kiều càng đàn càng kích động, ngón tay lướt qua những phím đen trắng, trên trán còn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
Nguyên nhân của việc này, trừ niềm yêu thích đối với nghệ sĩ biểu diễn trong buổi hòa nhạc ngày mai ra, còn bởi sự k1ch thích từ việc xảy ra ở chợ đầu mối chiều nay.
Khi ấy không cảm nhận được gì, đến đêm thanh vắng hồi tưởng lại, chợt cảm thấy đôi gò má nóng đến mức có thể rán trứng, trái tim đập như nổi trống.
Là ôm rồi ư? Một cái ôm vô cùng an toàn. Bây giờ vẫn có thể nhớ lại độ cứng và co dãn của lồ ng ngực Từ Ngạn Hoàn, cả cái eo dẻo dai kia nữa, Du Tâm Kiều vô thức giơ tay lên nhìn lòng bàn tay mình.
Tiếng nhạc đã dừng, mọi âm thanh đều biến mất, Du Tâm Kiều lại càng thấy ngượng ngùng về hành vi bi3n thái của mình.
Một buổi đêm mơ hồ cứ thế trôi qua. Cuối tuần, Du Tâm Kiều dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt rồi chỉnh tóc, còn bỏ ra nửa tiếng để lựa quần áo. Dù là áo thun và quần short đơn giản cũng phải phối cho hợp màu.
Sau khi sắp xếp xong, cậu hâm một ly sữa bò, lấy trứng luộc nước trà hôm qua chưa ăn hết ra làm bữa sáng.
Du Tâm Kiều phấn khởi chơi trò xem bói, bóc một miếng vỏ trứng "đến" rồi bóc tiếp một miếng "không đến". Cứ lặp đi lặp lại như thế đến miếng vỏ vỡ cuối cùng. Du Tâm Kiều không phục, cố ý bẻ miếng vỏ kia ra thành hai mảnh, sau đó tiếp tục tỉ mẩn bóc ra.
"Không đến, đến… OK, tôi biết ngay là cậu sẽ đến mà!"
Không phải do Du Tâm Kiều tự tin, mà là hôm qua ở trước quán bán trứng luộc, cậu đã nhét phong thư chứa vé hòa nhạc vào túi của Từ Ngạn Hoàn.
Nhét hết cả hai tờ vào, nói cách khác, nếu Từ Ngạn Hoàn không đến, Du Tâm Kiều cũng không thể vào nghe hòa nhạc được.
Dù sao cũng đã theo đuổi hai tháng, Du Tâm Kiều không thể gọi là hiểu hết tính tình của Từ Ngạn Hoàn nhưng ít ra cũng biết đôi chút.
Từ Ngạn Hoàn không thích mắc nợ ai, "bị ép" mắc nợ cũng sẽ trả lại ngay, dù bản thân mình chịu thiệt đi nữa.
Từ Ngạn Hoàn rất có trách nhiệm, vì đã hứa miệng với ông chủ quán nướng, nên dù trời có mưa anh cũng phải đến mỗi ngày.
Do đó chắc chắn anh sẽ tới.
Củng cố niềm tin lại lần nữa, Du Tâm Kiều nhét hết trứng vào miệng, nhai nhồm nhoàm rồi mỉm cười.
Cậu nhớ lại chuyện hôm qua, vì không còn rảnh tay nên nhét ô cho Từ Ngạn Hoàn. Vẻ mặt anh hoang mang vô cùng, sau đó, tán ô kia lại nghiêng về phía cậu trong vô thức.
Nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, Du Tâm Kiều nghĩ, không biết hôm nay có "mưa đúng lúc" tiếp không nhỉ?
Ở một đầu khác, Từ Ngạn Hoàn cũng ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này, mặt trời treo trên cao bị tầng mây dày che khuất, lộ ra vài tia sáng mỏng manh từ khe hở.
Bình thường vào buổi sáng cuối tuần anh hay đến khu chợ tìm công việc thời vụ để làm. Hôm nay cửa hàng bán đàn piano second
-hand của ông chủ Hoàng mới nhập thêm đàn về, Từ Ngạn Hoàn tới khuân phụ. Ông chủ Hoàng trả lương cho anh là 100 đồng, còn mời anh ăn cơm trưa.
Người làm công cùng khuân vác nói bằng giọng ngạc nhiên: "Sao hôm nay chú hào phóng thế, hôm qua thắng bao nhiêu tiền cá cược đấy?"
"Chả thắng." Ông chủ Hoàng xua tay, như thể chẳng muốn nhắc tới: "Muốn mời khách thôi, cậu không ăn thì đi được rồi đấy."
Người làm công kia đặt mông ngồi xuống ghế dựa ở cửa: "Ăn chứ, mời ăn rác cháu cũng ăn."
Không đến nỗi mời ăn rác, nhưng cũng chẳng phải đồ ngon gì, mỗi người một phần cơm hộp, kèm với ba món một canh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!