Buổi chiều, Du Tâm Kiều bị gọi vào văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Đối diện với sự thật không thể chối cãi, Du Tâm Kiều đuổi Lương Dịch ra ngoài, sau đó nhận hết mọi trách nhiệm về mình. Cậu nói một mình cậu leo cửa sổ vào phòng phát thanh, không có các bạn khác trong lớp.
Chủ nhiệm lớp: "Sao thầy nghe nói lúc ấy trong phòng phát thanh có tiếng của nhiều người lắm mà?"
Du Tâm Kiều nói: "Do em đang giả giọng đóng vai thôi ạ, tự nói chuyện với bản thân."
Chủ nhiệm lớp cạn lời: "Em xem thầy là đồ ngốc đấy hả?"
"Đâu có ạ." Du Tâm Kiều nói ngọt, "Thầy Dương siêu giỏi, nếu không nhờ sự dẫn dắt của thầy, sao đợt thi giữa kỳ này lớp ta có thể xếp hạng nhất toàn khối được ạ."
Giờ phút này cậu cảm thấy rất may mắn vì hồi trưa lúc giới thiệu trong phòng phát thanh, cậu còn cố ý nhấn mạnh kỳ thi giữa kỳ một đã kết thúc.
Lời nịnh nọt thế này đương nhiên là có tác dụng với chủ nhiệm lớp. Thầy đẩy mắt kính, khẽ ho một cái: "Nhưng thế cũng không phải lý do để em lên giọng khoe khoang."
Du Tâm Kiều cười hì hì: "Em biết sai rồi mà, lần sau em sẽ chú ý."
"Còn lần sau nữa?"
"Đúng ạ, thi cuối kỳ sắp tới, lớp chúng ta phải giành hạng nhất!"
Trưa nay chủ nhiệm lớp không ở trường, lúc về chỉ nghe nói học sinh lớp mình lẻn vào phòng phát thanh, dùng loa trường để hô hào rủ bạn học đi chơi.
Đều là con trai với nhau, có khi chỉ là hình phạt do thua cược mà thôi. Thấy không phải chuyện gì lớn, chủ nhiệm lớp không cả nghĩ nữa, gọi lên răn vài câu rồi phạt tượng trưng, bắt Du Tâm Kiều viết bản kiểm điểm ba nghìn chữ, sau đó quét hành lang tầng này một tuần, thế là qua chuyện.
Nhưng cũng chỉ lừa được thầy cô mà thôi.
Về lớp học, Du Tâm Kiều đón nhận ánh mắt dò xét của tất cả các bạn trong lớp. Vừa mới về chỗ, Vương Côn ngồi đằng sau đã sáp lên trước mặt: "Tiểu Du, có phải cậu…"
Lương Dịch quay sang: "Không phải tôi không muốn giấu giúp ông đâu Kiều, thật sự là do việc hồi trưa ông làm to gan quá, bây giờ học sinh toàn trường đều biết ông đang theo đuổi anh Từ rồi."
"Biết thì biết thôi." Du Tâm Kiều ung dung nói: "Vốn cũng chẳng muốn giấu ai."
Vương Côn thông qua đoạn đối thoại này để xác nhận suy đoán trong lòng mình, tròng mắt suýt chút nữa rớt ra khỏi hốc mắt chẳng to mấy kia: "Tiểu Du, cậu thích con trai thật ư?"
Dùng hết một tiết học để tiêu hóa chuyện này, Vương Côn cho rằng là bạn bè thì nên ủng hộ hết thảy quyết định của đối phương. Trải qua một trận bóng rổ, còn uống rất nhiều nước do Du Tâm Kiều mời, cậu ta đã giống như Lương Dịch, coi Du Tâm Kiều là anh em sống chết có nhau từ lâu.
Nhưng vẫn còn nhiều nghi ngờ khác, giờ giải lao tiếp theo, Vương Côn lại chạy tới: "Vậy anh Từ thì sao, cậu ấy cũng thích con trai hả?"
"Chẳng biết nữa…" Du Tâm Kiều nói rất thẳng thắn: "Hay cậu hỏi giúp tôi thử xem?"
Vương Côn hiếu kỳ nên chạy đi hỏi thật. Chưa tới một phút đã chạy về báo cáo: "Anh Từ nói một chữ."
Mắt Du Tâm Kiều sáng lên: "Có phải cậu ấy bảo "đúng" hay không?"
Vương Côn lắc đầu: "Cậu ấy bảo, cút."
Du Tâm Kiều: "…"
Vốn dĩ còn sợ chuyện này gây phiền cho Từ Ngạn Hoàn, kết quả người ta còn chẳng thèm quan tâm.
Thứ sáu tan học, Từ Ngạn Hoàn ra khỏi lớp, mấy học sinh của lớp khác cùng vây xem, xì xào bàn tán "Cậu ấy chính là người được bạn nam kia tỏ tình đấy". Anh không chớp mắt lấy một cái, bước chân cũng chẳng mảy may dừng lại vì sự bàn tán kia.
Đưa mắt nhìn bóng lưng của Từ Ngạn Hoàn biến mất ở cuối con đường, Du Tâm Kiều chán nản rũ vai xuống, thở dài một hơi.
Trong lòng thấy mâu thuẫn quá đỗi, vừa mong anh không bị ảnh hưởng gì, vừa hy vọng anh sẽ để ý, hy vọng anh tìm mình để hỏi cho ra lẽ, ít nhất cũng hỏi xem là buổi hòa nhạc gì, cuối tuần này đi lúc mấy giờ.
Vé vào cửa của buổi hòa nhạc là do ba cậu Du Hàm Chương gửi tới. Ông biết rõ Du Tâm Kiều rất thích nghệ sĩ piano này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!