Chương 7: (Vô Đề)

Mấy đứa bạn cùng phòng nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc, ánh mắt của mọi người xung quanh cũng tập trung hết lên người tôi.

Tôi cứng ngắc đi tới, cách anh hai bước chân thì dừng lại, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi:

"Anh, sao anh lại ở đây?"

Anh nhìn tôi rồi mỉm cười, vươn tay ra:

"Lại đây, gần thêm chút."

Tôi do dự bước thêm một bước.

Anh đột nhiên tiến lại gần tôi, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bàn tay đầy chai sạn nâng sau gáy, cúi đầu hôn lên môi tôi.

Đầu óc tôi như muốn nổ tung.

Hương thuốc lá nhàn nhạt hòa với mùi kẹo cao su bạc hà thơm mát, giống với nụ hôn bá đạo lần trước, vừa cuồng vọng lại vừa nhiệt tình, khiến mắt tôi đột nhiên quay cuồng.

Hôn xong, anh dùng ngón tay vuốt v3 lỗ tai đang đỏ tựa máu của tôi, đôi mắt đen sâu như vũ trụ đầy sao lấp lánh.

"Ca phẫu thuật kết thúc, anh đã chạy suốt năm tiếng đồng hồ để đến đây, bây giờ cực kỳ mệt, thuốc lá cũng không thể giúp anh tỉnh táo được nữa, phải là em mới được."

Da đầu của tôi tê dại, giọng anh khản đặc, có vài chuyện vốn còn chưa chắc chắn lúc này đột nhiên nổ tung như bong bóng kẹo cao su, khiến người ta khó lòng phòng bị.

"Anh, sao anh lại tới đây?"

Anh áp trán mình lên trán tôi, nở nụ cười bất đắc dĩ:

"Anh không tới thì em lại muốn chạy trốn với người khác."

Đây đúng là một ngày đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

Tôi nghĩ, Thi Phượng Dương hôm nay còn nổi bật hơn cả hôn lễ của Trần Giai Tử.

Anh hôn tôi trước ánh mắt của mọi người, bá đạo mà lại vô lý.

Anh đậu xe trước cửa khách sạn, hỏi tội tôi.

Thậm chí bố của cô dâu Trần Giai Tử, vị viện trưởng nổi tiếng ở bệnh viện còn kinh ngạc bước tới, nắm tay Thi Phượng Dương với vẻ không thể tin được:

"Thi Phượng Dương? Cậu là học sinh cũ của lão Vu đúng không? Tôi đã từng đi nghe buổi tọa đàm của cậu đấy, là buổi tọa đàm về chủ đề giải phẫu và cấy ghép ruột non."

Nói chung… tất cả đều quá thần kỳ, quá bất ngờ.

Một buổi hôn lễ tốt đẹp lại đột nhiên biến thành cuộc gặp mặt của bố cô dâu.

Thi Phượng Dương cũng bất đắc dĩ, bắt tay ông rồi đáp:

"Trần viện trưởng, hôm nay cháu chỉ theo bạn gái đến dự hôn lễ mã thôi, chuyện công việc để khi khác rồi nói."

Sau đó mọi thứ trở lại bình thường, xe được nhân viên khách sạn lái vào bãi đỗ, rất gọn gàng.

Chỉ là khi tôi đứng tại chỗ, không ai dám nói rằng tôi khoác lác nữa, các bạn cùng phòng thì lại vô cùng kích động, giơ ngón tay cái về phía tôi:

"Lôi Lôi trâu bò quá, cậu giỏi quá đi, cỡ này mà cũng thông đồng được!"

Đây là lời mà một con người sẽ nói ra sao… Tôi đang định giải thích, lại bị Thi Phượng Dương nắm tay kéo sang một bên.

Anh đặt cằm lên đầu tôi, rõ ràng đưa lưng về phía tôi nhưng lại có thể dùng tay đặt chính xác lên trán tôi, giọng nói nhỏ nhẹ: Đầu em sao thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!