Một cô bé mười hai tuổi thì biết gì cơ chứ, tôi sợ tới mức tay chân run rẩy, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Nhưng Thi Nhược Nhược đã về đến nhà cùng với quả dưa hấu.
Cô gái ngốc nghếch này còn kéo tôi vào nhà bếp cắt dưa, lúc bưng ra ngoài thì lập tức thấy Thi Phượng Dương trong phòng khách.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đôi mắt cũng long lanh, khuôn mặt đẹp không góc chết cùng làn da trắng nõn khiến tôi tưởng chừng như không phải người thật.
Anh mặc đồng phục bóng rổ, ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, tư thế hết sức tùy ý.
Anh đang xem TV.
Thi Nhược Nhược hưng phấn chạy tới, hỏi:
"Anh, anh về lúc nào vậy?"
Khi đó anh đang học năm nhất đại học, trở về nhà vào dịp nghỉ hè.
Anh quay đầu liếc nhìn về phía hai đứa tôi, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua người tôi giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh còn ăn dưa hấu do Nhược Nhược cắt, tập trung xem trận bóng trên TV, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Anh có thể giả vờ như mọi chuyện bình thường là vì tâm lý của anh rất tốt, nhưng tôi chỉ là một cô bé.
Từ hôm đó tôi bắt đầu sợ anh, chỉ cần thấy mặt anh là hốt hoảng.
Cũng từ ngày hôm đó, tôi không còn tùy tiện chạy tới nhà Nhược Nhược nữa.
Tôi học đại học ở nơi khác, vốn định ở lại đó làm việc nhưng vì bất đồng ý kiến nên đã về quê vào tháng 7 năm ngoái.
Sau khi về quê, lần đầu tiên tôi gặp lại Thi Phượng Dương là ở trong bệnh viện, phòng phẫu thuật cắt trĩ.
Tôi không ngờ anh vẫn còn nhớ chuyện này.
Tôi run môi, nước mắt tràn mi.
Anh nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, không hề thương tiếc:
"Em thì hay rồi, quên anh không sót gì cả, quan hệ của chúng ta chính là như vậy, em còn khóc cái gì."
Tôi chỉ vào anh anh, anh, anh nửa ngày, mắng:
"Anh vẫn còn là đàn ông hả?! Vậy mà lại trả thù em vì chút chuyện nhỏ này, anh đúng là tên bi3n thái!"
Trong lúc kinh ngạc và sợ hãi, tôi khóc vô cùng đáng thương.
Không ngờ anh lại sầm mặt, tiến tới nắm lấy ngón tay tôi, vẻ mặt có thể coi là rất tức giận, giọng điệu cũng nghiến răng nghiến lợi…
"Chút chuyện nhỏ? Bạn nhỏ, em thiếu anh nhiều lắm đấy."
"Đúng thế, anh đây muốn trả thù em đấy, Thi Phượng Dương anh lớn từng này rồi, chưa từng bị phụ nữ chơi đùa, em thì giỏi lắm, xoay anh vòng vòng."
"Cả đời này của anh chỉ nhiệt tình đúng một lần, kết quả em lại chơi anh, cô gái nhỏ, anh đây chỉ hận không thể làm chết em."
Anh anh anh, anh ấy đang nói gì… Tôi chỉ biết trợn mắt nhìn anh.
Trong lúc ngây người, anh đột nhiên ôm lấy eo tôi, giữ chặt sau gáy, hôn môi thật mạnh.
Nụ hôn này vừa mạnh mẽ lại vừa bá đạo, hơi thở mãnh liệt xông vào mũi khiến tôi có cảm giác hít thở không thông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!