Ăn cơm xong, Xa Hạo lái xe chở Nhược Nhược và tôi tới sân vận động.
Trên đường còn bàn với nhau xem có thể cho Thi Phương Dượng leo cây không.
Cuối cùng thì kết quả là không thể, Nhược Nhược còn mắng xối đầu cả hai đứa.
"Hai cậu có còn là con người không vậy, anh trai tớ khó khăn lắm mới muốn đi xem phim một lần, không ngờ hai người lại còn không muốn dẫn anh ấy theo!"
"Lôi Lôi, cậu đúng là cái đồ không có lương tâm, cậu phẫu thuật đều là do anh trai tớ ra tay cả đấy, sao cậu có thể xem như không có chuyện gì, biết thế tớ đã bảo anh tớ cắt thêm một dao lên người cậu rồi…"
Tôi nghe cậu ấy nói mà cả người lạnh run.
Cuối cùng tôi đành nhìn hai người đó đánh cầu lông suốt một buổi trưa rồi kéo nhau đi ăn trưa.
Vì chuyện lần trước nên lần này cả đám không dám ăn bậy bạ nữa.
Bộ phim bọn họ muốn xem sẽ chiếu lúc 8 giờ tối, cho nên cả ba kéo nhau đi mua vé trước, mua thêm bắp rang.
Khoảng 7 giờ 50, Thi Phượng Dương mới vội vàng xuất hiện.
Mọi ngày tôi rất ít khi thấy anh mặc thường phục, nhưng không thể không nói, dáng vẻ của anh cực kỳ xuất sắc.
Anh mặc quần tây với áo sơ mi trắng, áo khoác vắt ngang tay, dáng người cao lớn đi tới từ cửa rạp chiếu phim, cho dù là ở giữa đám đông cũng có thể dễ dàng thu hút sự chú ý.
Mái tóc đen nhánh gọn gàng, lông mi dài, đôi mắt lấp lánh, cái mũi cao thẳng và đôi môi hồng nhuận, cùng với khí chất cực kỳ gây chú ý.
Nói chung, một số minh tinh xuất hiện trên TV có khi còn không hấp dẫn bằng anh ấy.
Tôi để ý thấy có vài chị gái lớn tuổi tới xem phim cũng hưng phấn nhỏ giọng bàn tán về anh.
Lúc ngồi xuống, cả bốn người ngồi cùng hàng với nhau, tôi và Nhược Nhược ngồi ở giữa, Xa Hạo ngồi cạnh tôi, Thi Phượng Dương ở cạnh Nhược Nhược.
Nhưng Thi Phượng Dương nói rằng có lẽ sẽ phải ra ngoài nghe điện thoại, vậy nên đổi chỗ với Xa Hạo.
Tôi bắt đầu thấy căng thẳng, trong lòng không muốn Xa Hạo đổi chỗ tẹo nào, cậu ta dường như cũng không muốn, nhưng Nhược Nhược lại gọi cậu ta:
"A Hạo, mau ngồi xuống đây đi, phim sắp chiếu rồi."
Cuối cùng mọi thứ cũng lặng xuống, phim bắt đầu chiếu trên màn ảnh.
Tôi ôm bắp rang, sự chú ý lại không đặt trên màn hình chiếu phim.
Lúc sáng, rõ ràng có một nữ bác sĩ xinh đẹp hẹn anh cùng đi xem phim, nhưng anh nói rằng không muốn, kết quả giờ lại ngồi cạnh chúng tôi.
Còn đổi chỗ với Xa Hạo…
Tôi không phải đồ ngốc, vậy nên vẫn có thể cảm thấy kỳ lạ.
Dường như anh đang cố ý hướng về phía tôi?
Quả nhiên, trong bóng tối của rạp chiếu phim, tôi đang cầm một miếng bắp rang bỏ vào trong miệng, còn chưa kịp cầm miếng thứ hai thì bàn tay đã bị một người nắm lấy.
Đầu óc tôi lúc đó chỉ còn lại những âm thanh ù ù.
Bàn tay đó là của Thi Phượng Dương, những ngón tay thon dài của anh cứ nắm lấy tay tôi, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng như sắp bỏng đến nơi, ngón tay cái của anh còn cố ý vuốt v3 hổ khẩu*.
*hổ khẩu: phần da giữa ngón trỏ và ngón cái
Không ai biết lúc đó mặt tôi đã trắng bệch, theo bản năng muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt, sức lực vô cùng mạnh mẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!