Tôi thề là không phải tôi muốn uống Starbucks của anh, mà tôi chỉ hơi khát thôi.
Nhưng tôi vẫn xấu hổ đứng trước mặt anh, run sợ tỏ vẻ như muốn mượn cái cốc để uống nước, anh thì cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy tò mò.
Muốn uống cà phê à?
Không! Tôi vội vàng giải thích: Em muốn uống nước.
Rồi anh đưa bình giữ nhiệt của mình cho tôi.
Uống cái này đi.
Nghĩa là sao? Tôi đâu phải Nhược Nhược, sao có thể cứ thế mà dùng bình nước của anh được chứ…
Tôi đỏ mặt nói:
"Có ly dùng một lần không? Em rót một ít thôi."
"Không có, cứ thế mà uống đi."
Anh còn không thèm ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh như chẳng hề để ý, nhưng tay chân tôi lại nhũn ra, trái tim loạn nhịp.
Thi Nhược Nhược nói với tôi là anh có thói ở sạch, hơn nữa lại là bác sĩ, sao giờ lại có cảm giác phóng khoáng thế này chứ?
Tôi do dự không biết có nên nhận lấy hay không.
Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi cực kỳ căng thẳng, lập tức cầm lấy bình giữ nhiệt mà anh đưa.
Sau đó im lặng mở nắp, uống từng chút một.
Trong lòng thầm nghĩ, chút nữa mình chạy đi rửa sạch là được rồi.
"Trương Tư Lôi, anh nghe Nhược Nhược nói từ lúc em tốt nghiệp đại học xong thì ở nhà vẽ truyện tranh à?"
Đột nhiên Thi Phượng Dương nói chuyện khiến tôi xém chút thì sặc nước, ấp a ấp úng một hồi mới đỏ mặt đáp:
"Chỉ, chỉ là vẽ nghịch chút thôi, có khá nhiều người thích nên em mới tiếp tục vẽ."
Ừm, cũng tốt.
Anh chỉ thuận miệng buông một lời khen mà đã khiến tôi phải hoảng hốt.
Tốt sao? Ngoại trừ cô em gái Thi Nhược Nhược của anh thì chẳng ai nói việc đó là tốt cả.
Ngay cả mẹ tôi cũng suốt ngày càm ràm, rằng một sinh viên như tôi nên tìm việc bình thường mà làm, tiền lương sẽ ổn định hơn nhiều, sao lại chọn cách ở nhà vẽ truyện tranh như này…
Lúc tôi còn học đại học đã tiếp xúc với nghiệp vẽ truyện tranh từ sớm, ban đầu chỉ làm trợ lý cho người ta, kiếm thêm chút tiền.
Những người theo nghề này chỉ toàn dựa vào đam mê, chỉ đơn giản là thích vẽ tranh mà thôi.
Mẹ tôi lúc nào cũng thấy sinh viên rất ghê gớm, thật ra thì ở đâu cũng vậy thôi, tôi cũng từng làm việc ở Hàng Châu một thời gian mà cũng chẳng vui lắm.
Sau khi truyện tranh trên mạng bắt đầu nổi tiếng, tôi cứ vậy mà biến nó thành nghề chính.
Thật ra thì cũng khá là xấu hổ, mấy cô dì chú bác thường hay bảo bố mẹ tôi là:
"Lôi Lôi vẫn còn ở nhà ăn bám hả? Vẽ tranh thì kiếm được bao tiền cơ chứ? Mỗi tháng có đến 3000 không? Nếu không kiếm được thì nên ra ngoài tìm một lớp đào tạo đi."
Đặc biệt là cô út, lúc nào cũng lấy em họ ra so sánh với tôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!