Phòng thay đồ lớn?
Trần Việt đang định đánh chữ thì sững lại. Căn nhà đó cậu đã sống suốt ba năm, sao chưa từng thấy có cái gọi là phòng thay đồ lớn? Ngoại trừ… căn phòng mà từ đầu đến cuối vẫn luôn khóa kín, chưa từng được mở ra.
Cậu cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước Chu Chúc Tinh từng tự lái xe đến đón cậu, tiện thể giúp cậu mang hành lý. Khi đó cậu vẫn còn dè dặt, số hành lý cũng ít hơn hiện tại rất nhiều.
Lúc thấy đống hành lý ấy, Chu Chúc Tinh còn hỏi cậu tới ba lần "chỉ có từng này thôi à?". Trần Việt lúc đó chỉ gật đầu, còn nhấn mạnh: "Ừm, chỉ có vậy thôi."
Giờ nghĩ lại, hình như khi ấy trên mặt Chu Chúc Tinh có chút thất vọng. Không biết là ảo giác của cậu, hay là thật.
Căn phòng bị khóa kia, cho đến tận lúc chết, Trần Việt cũng chưa từng biết bên trong chứa cái gì. Cậu từng tò mò hỏi Chu Chúc Tinh, nhưng đối phương chỉ luôn trả lời duy nhất một câu — Phòng chứa đồ, chưa sửa xong.
Người thông minh như Trần Việt sao có thể tin mấy lời lấy lệ đó. Chu Chúc Tinh là kiểu người theo chủ nghĩa hoàn hảo, làm sao chịu để một căn phòng chưa sửa xong tồn tại trong nhà?
Đối với căn phòng đó, Trần Việt đã từng có vô số suy đoán.
Và giờ đây, cậu dường như vừa hé lộ được một chút sự thật.
Trần Việt mím môi, gửi lại tin nhắn: Được đó, vậy tôi sẽ gom hết đồ lại nhé.
Đến trưa, cậu nấu một tô mì gói, ngồi trước tivi vừa ăn vừa xem. Trên tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm nội địa đầy drama. Đến đoạn nữ chính vì cứu nam chính mà bị xe đâm bay lên trời, dù kỹ xảo lố bịch đến mức buồn cười, nhưng Trần Việt lại thấy hơi buồn.
Cậu nuốt mì trong miệng xuống, nhìn cảnh nữ chính miệng đầy máu, nam chính ôm chặt lấy cô ấy, ép ra mấy giọt nước mắt rồi diễn cảnh sinh ly tử biệt.
Diễn xuất của hai nhân vật chính rất kém, nhưng Trần Việt lại không kìm được mà đồng cảm.
Cậu lại nghĩ đến Chu Chúc Tinh của khi ấy. Từ sau khi đã trải qua cái chết, Trần Việt cảm thấy cảm xúc của mình trở nên mãnh liệt lạ thường.
Không hiểu sao, khoảnh khắc đó, cậu rất, rất muốn gặp Chu Chúc Tinh, dù chỉ là nghe giọng đối phương thôi cũng được.
Trần Việt cầm điện thoại lên, đầu óc còn chưa đuổi kịp hành động, tay nhấn dãy số quen thuộc rồi gọi đi.
Cho đến khi bên kia truyền đến một tiếng "Alo", Trần Việt mới sực tỉnh, thoáng chần chừ rồi lúng túng "ừm" hai tiếng, cuối cùng mới mở miệng.
"Buổi trưa tốt lành, anh, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Trần Việt nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ rồi, không khỏi nhíu mày. Cậu nhớ rõ kiếp trước Chu Chúc Tinh từng có vấn đề về dạ dày, nên vô thức mở miệng nói: "Giờ này mà còn chưa ăn á, ăn uống không điều độ dễ sinh bệnh đấy. Anh phải đi ăn trưa ngay đi."
Dù là đang nhắc nhở, nhưng giọng điệu của Trần Việt rơi vào tai Chu Chúc Tinh lại giống như đang làm nũng.
Chu Chúc Tinh khẽ cong khóe môi, vừa nghịch cây bút trong tay, vừa dịu giọng đáp: "Ừm, tôi biết rồi, chuẩn bị đi ăn đây. Còn em thì sao?"
Giọng nói dịu dàng đến lạ khiến cả phòng họp sững lại. Mọi người quay sang nhìn nhau, ánh mắt đều viết cùng một nội dung — Tổng giám đốc Chu mà cũng có lúc dịu dàng thế này á?!
"Tôi ăn rồi, tôi nấu mì sợi, còn nấu trứng gà nữa." Trần Việt vừa nhìn tô mì gói trước mặt vừa gãi mũi, nói dối một chút. Dù gì vừa mới khuyên người ta ăn uống lành mạnh xong, bản thân mà đang ăn mì gói thì mất mặt quá.
Nếu là Chu Chúc Tinh của kiếp trước, từng sống chung với Trần Việt một thời gian thì chắc chắn chỉ cần nghe một câu là biết ngay cậu đang nói dối.
"Ừm. Gọi cho tôi có chuyện gì à?"
Trần Việt mở miệng, nhưng rồi lập tức khựng lại, chẳng lẽ lại nói là vì "đầu óc hỏng rồi" nên mới gọi cho anh à? Cậu chợt lóe lên một ý, nhanh chóng nói: "Tối nay cùng đến Tầm Mịch xem Sunbird biểu diễn, anh không quên chứ?"
"Không." Chu Chúc Tinh đáp. Vì lời hẹn này, anh đã dời cuộc họp buổi tối sang buổi trưa.
"Đến lúc đó tôi qua đón em."
"Ok."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!