Đêm hôm trước, sau khi xử lý xong mấy việc liên quan đến công việc, Trần Việt đã lên giường ngủ sớm.
Sáng hôm sau, cậu ngủ thẳng đến khi tự tỉnh. Vốn định ngủ nướng thêm một lúc, nhưng dù nhắm mắt thế nào cũng không buồn ngủ nữa, trong đầu lại bất chợt nghĩ đến đoạn trò chuyện tối qua với Chu Chúc Tinh.
Trần Việt vươn vai một cái trong chăn, cầm lấy điện thoại, dụi mắt rồi mở WeChat ra xem tin nhắn. Chu Chúc Tinh đã nhắn thêm ba tin sau khi cậu ngủ.
Trần Việt nhìn con số 3 màu đỏ phía trên ảnh đại diện, chớp chớp mắt, nhấn vào xem.
Z: Xin lỗi, vừa tắm xong.
Z: Không cần dọn đồ vội, lúc nào cũng được.
Có lẽ thấy Trần Việt không trả lời, đối phương lại nhắn thêm một tin sau mười mấy phút:
Z: Ngủ ngon.
Nhìn ba dòng tin nhắn ấy, khóe môi Trần Việt hơi cong lên, bắt đầu gõ trả lời:
Y: Tối qua tôi ngủ quên mất, không thấy tin nhắn của anh.
Y: Vừa mới tỉnh.
Y: Anh ăn sáng chưa?
Gửi tin xong cho Chu Chúc Tinh, Trần Việt lại mở khung chat với Tưởng Tùng Tầm.
Tối qua cậu từng hỏi Tưởng Tùng Tầm vì sao trên tường tỏ tình lại nói Chu Chúc Tinh kiêu ngạo, xa cách, vậy mà đối phương nửa ngày không thèm trả lời. Mãi sau mới gửi một đoạn video, rồi vài tiếng sau lại đăng lên vòng bạn bè video biểu diễn của ban nhạc Sunbird, kèm dòng chữ: Sảng khoái!
Khi Trần Việt đã say giấc từ lâu, Tưởng Tùng Tầm cuối cùng mới chịu nhắn lại câu trả lời:
Tưởng: Hình như đúng là có chuyện như vậy, năm ngoái anh ta đến trường mình tổ chức buổi tọa đàm, ở khoa Kinh tế có một đàn em, hoàn cảnh gia đình không được khá giả cho lắm. Đàn em đó được phân công lên tặng hoa cho tiểu Chu tổng, kết quả là tiểu Chu tổng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, rồi rời khỏi sân khấu luôn. Chuyện đó diễn ra ở nửa sau buổi tọa đàm, lúc đó cậu vội ghi hình nên nghe được nửa chừng là đi rồi, anh cũng không có mặt, chỉ là nghe những người ở đó kể lại, rất nhiều người đều nhìn thấy.
Tưởng: Đàn em đó còn khóc nữa.
Tưởng: Vì cậu ta trông cũng khá được, chiếm được cảm tình của không ít bạn nữ, có vài bạn nữ không chịu nổi liền lên tường tỏ tình để mắng tiểu Chu tổng. Dù tiểu Chu tổng đã tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn có rất nhiều fan, hai nhóm người liền cãi nhau to dưới phần bình luận ở tường tỏ tình.
Tưởng: Cũng chẳng biết đàn em đó đã đắc tội gì với tiểu Chu tổng nữa.
Sau khi đọc xong mấy đoạn tin nhắn mà Tưởng Tùng Tầm gửi đến, Trần Việt khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhìn chằm chằm vào tin nhắn của đối phương một lúc, Trần Việt bắt đầu gõ chữ để trả lời.
Y: Người đó có phải tên là Lương Nhu không?
Vừa nhắn xong cho Tưởng Tùng Tầm, tin nhắn của Chu Chúc Tinh cũng tới.
Z: Ừm, không sao, vừa ăn xong. Em thì sao?
Nhìn đoạn hồi âm ngắn gọn của đối phương, Trần Việt bật cười nhẹ, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm túc bên kia màn hình của Chu Chúc Tinh.
Kiếp trước, khi mới bắt đầu nhắn tin với Chu Chúc Tinh, Trần Việt từng thấy không quen, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân — Phải chăng do mình nói nhiều quá nên bị người ta ghét?
Sau này tiếp xúc nhiều hơn, Trần Việt mới hiểu, thì ra trên đời thực sự có kiểu người nhắn tin như người máy.
Nghĩ đến Chu Chúc Tinh của kiếp trước, Trần Việt lại thấy hơi hối hận. Khi đó vì một số chuyện mà cậu không thể dẹp bỏ sĩ diện, dẫn đến mối quan hệ của hai người ngày càng lạnh nhạt.
Cậu từng nghĩ Chu Chúc Tinh chắc là ghét mình lắm. Nhưng đến lúc nguy hiểm nhất, người đó lại dùng chính sinh mệnh của mình để che chở cho cậu.
Trần Việt khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt mơ màng. Cậu không phải kiểu người ảo tưởng về tình cảm, từ nhỏ đến lớn thư tình và lời tỏ tình nhận được không ít, nên cậu nghĩ mình khá nhạy bén với chuyện yêu đương.
Nhưng đối với Chu Chúc Tinh, bản năng ấy lại dường như vô hiệu. Trần Việt không thể xác định được Chu Chúc Tinh rốt cuộc có cảm giác gì với mình, cũng không biết trong lòng đối phương có ánh trăng sáng nào hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!