Chương 6: (Vô Đề)

Khuôn mặt nghiêng của đối phương trong ánh sáng đan xen, hiện rõ những đường nét như tượng điêu khắc. Trần Việt không kìm được mà nhìn thêm hai lần, cảm thấy có chút quen mắt. Cậu không nghĩ nhiều, thu lại ánh nhìn, cúi đầu nhìn chú mèo cam ướt sũng trong lòng.

Quan sát cẩn thận chú mèo cam nhỏ vẫn còn chút sự sống, Trần Việt thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy một đôi tay — Trên tay là một chiếc khăn lông đã được gấp gọn.

Cậu ngước mắt lên nhìn, người ngồi ghế phụ giơ tay ra, nhưng không quay đầu lại. Trần Việt chỉ thấy nửa khuôn mặt nghiêng của người đó, rồi nghe anh ta bình thản nói: "Lau một chút đi."

Trần Việt nhận lấy chiếc khăn, đầu ngón tay vô tình chạm phải làn da của đối phương, làn da bị chạm nhẹ như hơi run lên. Cậu không chú ý đến chi tiết đó, chỉ cười mỉm rồi nói cảm ơn.

Người tốt bụng đang lái xe thấy cảnh đó thì "ái" lên một tiếng. Trần Việt hình như còn nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhưng nhanh chóng bị tiếng ho che lấp đi.

Xe chạy rất êm, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện thú y.

Khi xe dừng hẳn, Trần Việt nói một tiếng cảm ơn rồi định mở cửa bước xuống. Tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị gọi lại. Chỉ thấy người ngồi ở ghế phụ lấy ra một vật gì đó, sau đó quay đầu nhìn cậu, đưa tay ra: "Cầm lấy."

—Là một cây dù.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Việt nhìn rõ mặt người kia.

Cậu nhận lấy dù, cười nhẹ, nói: "Cảm ơn anh, đàn anh Chu."

Nhận dù xong, Trần Việt lập tức bung dù rồi vội vã bước vào bệnh viện thú y. Bác sĩ nói mèo cam không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là quá nhỏ, cơ thể còn yếu, cần ở lại theo dõi hai ngày.

Viên đá đè nặng trong lòng Trần Việt rốt cuộc cũng được dỡ xuống. Cậu thông báo với bác sĩ rằng sẽ quay lại đón mèo sau hai ngày.

Sau khi để lại thông tin liên lạc, Trần Việt cầm dù rời khỏi bệnh viện thú y.

Đi được vài bước, cậu liền dừng lại. Chiếc xe kia vẫn còn đậu ở đó, bên cạnh còn có một người đang cầm dù, đứng nhìn về phía cậu.

Là đang đợi mình sao?

Khi câu hỏi ấy còn chưa kịp được xác nhận, người đó đã bước vài bước về phía cậu, vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà."

Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh, khẽ nói một tiếng cảm ơn.

Cậu đi theo sau Chu Chúc Tinh lên xe, cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm của chủ xe.

Người lái xe khá hoạt bát, sau khi hỏi địa chỉ nhà của Trần Việt liền bắt đầu hỏi về tình hình của chú mèo cam, rồi tiện thể hỏi luôn về tổ tông mười tám đời của Trần Việt.

Có lẽ cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, anh ta lại chuyển sang kể chuyện tán gẫu.

Qua cuộc trò chuyện, Trần Việt biết được người đó học cùng khóa với Chu Chúc Tinh, năm ba thì đi du học trao đổi ở nước ngoài.

Trần Việt nghĩ người đàn anh này chắc chắn sẽ rất hợp nói chuyện với Tưởng Tùng Tầm, hai người đều họ "Jiang*", đúng là có duyên thật, thậm chí cậu còn thấy người này còn nói nhiều hơn cả Tưởng Tùng Tầm.

(*Giang và Tưởng đều có pinyin là Jiang. Chỉ khác là phát âm khác thôi. Giang thì phát âm thanh 1 Jiāng. Còn Tưởng thì phát âm thanh 2 Jiǎng )

Hai ngày sau, Trần Việt đến bệnh viện thú y đón mèo cam, bác sĩ nói hai ngày qua có người tốt đến thăm nó — Là hai người đàn ông, cao ráo, đẹp trai.

Trần Việt nhìn chú mèo cam nhỏ trong túi thú cưng, không nhịn được nghĩ, đàn anh Chu nhìn mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn là một người rất tốt bụng.

Sau đó cậu đem mèo cam về nhà, bắt đầu nuôi nó như con trai. Khi đó Phạn Phạn còn gầy gò nhỏ bé, Trần Việt luôn sợ nó đói chết, nên đặt tên là "Phạn Phạn", mong rằng chú mèo con này có thể ăn no mỗi ngày.

Sự thật chứng minh, cái tên này đúng là rất hợp.

Nghĩ đến chuyện cũ, Trần Việt không kìm được mà mỉm cười.

Nhìn Phạn Phạn đang cúi đầu ăn cơm, cậu lấy điện thoại mở WeChat, nhấn vào danh thiếp của người liên hệ gần nhất.

Ảnh đại diện WeChat của Chu Chúc Tinh là một bức ảnh bầu trời đầy sao vào ban đêm. Bức ảnh này đã được dùng rất lâu, Trần Việt nhớ rõ, từ lúc quen biết nhau đến giờ, Chu Chúc Tinh chưa từng đổi ảnh đại diện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!