Chương 49: (Vô Đề)

Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn đó, Chu Chúc Tinh nhìn chằm chằm vào bản sơ yếu lý lịch của Trần Việt một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lặp lại cái tên "Trần Việt" một lần nữa.

Tới khi nhận ra bản thân đang làm gì, Chu Chúc Tinh lập tức úp tờ lý lịch xuống. Nhìn quanh căn phòng học trống không, anh mím môi, rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì, đứng dậy rời đi.

Lần nữa gặp lại Trần Việt là trong buổi gặp mặt của hội sinh viên. Giáo viên nhất định muốn tổ chức một buổi gặp gỡ, các ủy viên lần lượt tự giới thiệu, phó bộ và chủ tịch cũng phải có mặt.

Năm nhất làm ủy viên phải tự giới thiệu, năm hai làm phó bộ cũng phải tự giới thiệu, năm ba làm trưởng bộ hay hội trưởng vẫn phải tự giới thiệu. Bốn năm đại học cứ thế trôi qua trong những màn tự giới thiệu không hồi kết.

Đối với loại hoạt động gặp mặt vô nghĩa thế này, Chu Chúc t*nh h**n toàn có thể kiếm cớ từ chối. Nhưng anh đã không làm vậy.

Anh ngồi dưới khán đài, chăm chú nhìn người kia bước lên sân khấu, hơi khom người: "Chào mọi người, tôi là Trần Việt của Bộ Đời sống, mong mọi người giúp đỡ nhiều."

Nói xong, cậu ấy mỉm cười rồi bước xuống.

Chu Chúc Tinh không kiềm được mà liếc mắt về phía sau, thấy cậu ấy đang cười với một nam sinh bên cạnh, nụ cười đó không giống với lúc trên sân khấu.

Mắt cậu ấy cong thành hình trăng lưỡi liềm, như thể vừa nghe được điều gì đó rất thú vị.

Chu Chúc Tinh hơi sững người, vài giây sau mới quay đầu lại.

Sự quan tâm đến một người, thường bắt đầu từ việc muốn biết tên của họ. Biết được tên rồi, lại muốn biết thêm nhiều điều khác nữa. Ví dụ, người ấy là kiểu người như thế nào, thích ăn ở nhà hàng nào, khi không có tiết thì thích ra ngoài chơi hay ở lì trong ký túc xá.

Những điều mà trước kia Chu Chúc Tinh từng khinh thường, không ngờ lại có một ngày khiến cậu háo hức muốn khám phá đến vậy.

Chỉ là trong ngôi trường này, khả năng hai người gặp nhau thật sự rất thấp. Hai người học các môn khác nhau, ăn ở những nhà ăn khác nhau, ở những khu ký túc khác nhau. Dù là về thời gian hay hành trình trong ngày, gần như chẳng có chút giao điểm nào.

Huống hồ Chu Chúc Tinh còn bận rộn với chuyện của nhà họ Chu, liên tiếp ba, bốn tuần liền không gặp được Trần Việt.

Lần nữa gặp lại Trần Việt, là trong một hoạt động do hội sinh viên tổ chức. Khi thấy đơn vị tổ chức là Bộ Đời sống, Chu Chúc Tinh do dự một giây, cuối cùng đã trả lời tin nhắn đó.

"Anh có thời gian tới làm khách mời không ạ?"

"Có."

Người phụ trách mặc một bộ vest đen.

Trần Việt có ngoại hình ưa nhìn, bị kéo ra đứng ở cửa làm người đón khách.

Khi Chu Chúc Tinh đến, liền nhìn thấy người kia tươi cười rạng rỡ chào hỏi mình: "Chào đàn anh, mời vào trong!"

Anh khẽ "ừ" một tiếng, ánh mắt rời khỏi bộ vest của đối phương, bước vào lớp học.

Lúc lướt qua nhau, Chu Chúc Tinh ngửi được mùi hương đặc trưng trên người đối phương.

Rất nhẹ, ngửi vào cảm thấy dễ chịu.

Đôi khi thật kỳ lạ, khi bạn muốn gặp một người thì dù cố gắng thế nào cũng không gặp được. Nhưng khi tâm trí bị phân tán bởi việc khác, không còn nghĩ đến nữa, lại vô tình gặp được một cách dễ dàng.

Rất trùng hợp, Chu Chúc Tinh từng tình cờ nhìn thấy Trần Việt mặc đồ ngủ hình cậu bé bút chì đi xuống nhà ăn, siêu thị dưới lầu mua kem.

Lúc đó đúng vào giờ học, nhà ăn hầu như không có ai.

Có lẽ không nghĩ sẽ gặp người quen ở đó, lại bị thấy mặc một bộ đồ ngốc nghếch như vậy, nên vẻ mặt Trần Việt khi ngậm cây kem que trông ngốc nghếch mà đáng yêu, ngẩn người vẫy vẫy tay, nói một câu "Chào đàn anh" rồi nhanh chóng rời đi.

Giống như một con mèo con vậy. Chu Chúc Tinh nghĩ.

Sau khi Trần Việt rời đi, anh bước vào siêu thị đó, lấy một cây kem cùng loại với người kia.

Mùi sữa rất đậm, Chu Chúc Tinh bất giác nghĩ đến đối phương, cắn một miếng, không biết có phải cũng là hương vị ấy không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!