Chương 48: (Vô Đề)

Khi tình cờ gặp Đường Mịch ở triển lãm tranh, lại nghe thấy tiếng gọi "Tổng Giám đốc Chu" vang lên từ góc khuất, Trần Việt lập tức hiểu ra mọi chuyện. Trong lòng vẫn vương vấn Chu Chúc Tinh, nên trong suốt thời gian sau đó ở cùng Viên Lâm, cậu hoàn toàn không tập trung.

Viên Lâm rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, dường như nhận ra sự lơ đãng của Trần Việt, liền chủ động lên tiếng: "Có chuyện gì à? Sao cứ như đang để tâm chuyện khác vậy?"

Trần Việt đưa tay xoa xoa mũi, "Chỉ là…"

"Là người ấy à?" Viên Lâm đỡ lời.

Trần Việt sững lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Viên Lâm mím môi, không nhìn Trần Việt nữa mà cúi đầu nhìn chằm chằm sàn đá cẩm thạch. Vài giây sau, anh nở một nụ cười nhẹ: "Đã vậy thì về nhà trước đi."

"Dù sao tâm trí cậu cũng không ở đây, đi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?" Viên Lâm ngẩng đầu, mỉm cười với Trần Việt.

"Anh Viên, em… lần sau mời anh đi ăn. Khi đó, em sẽ giới thiệu anh ấy với anh."

Viên Lâm khẽ "ừ" một tiếng, cả hai cùng hướng về phía lối ra.

"Để anh đưa cậu về?" Viên Lâm hỏi.

Trần Việt lắc đầu, "Không cần đâu. Anh cứ về trước đi."

Viên Lâm không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu "Chú ý an toàn" rồi rời đi. Đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi tên Trần Việt.

Trần Việt cũng quay lại, lặng lẽ chờ anh nói.

Nhưng Viên Lâm không nói gì cả. Có vẻ như anh chỉ muốn gọi tên Trần Việt một tiếng mà thôi. Anh giơ tay lên vẫy nhẹ, rồi lại quay người bước đi.

Có những lời, nếu đã qua thời điểm thích hợp để nói, thì có nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Sự khác thường của Viên Lâm không khiến Trần Việt để tâm quá nhiều, bởi vì lúc này, gần như toàn bộ tâm trí của cậu đều đặt trên người Chu Chúc Tinh.

Cậu không gọi xe mà chọn đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

Mỗi khi có điều gì canh cánh trong lòng, Trần Việt lại thích đi bộ suy nghĩ, tự mình nghiền ngẫm những chuyện khiến cậu rối bời.

Cậu cố nhớ lại đoạn hội thoại giữa mình và Viên Lâm trong buổi triển lãm kiếp trước. Thời gian đã trôi qua quá lâu, khiến cậu không nhớ rõ. Cậu chỉ nhớ Viên Lâm từng hỏi cậu có muốn sang Anh không, và cậu đã trả lời là không.

Trong ký ức, bước ngoặt khiến mối quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt cũng bắt đầu từ tối hôm đó. Từ đó, một ý nghĩ nực cười chợt hiện lên trong đầu Trần Việt.

Chẳng lẽ Chu Chúc Tinh lại ngốc đến mức ấy? Vì nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Viên Lâm mà bắt đầu cư xử như vậy?

Trong đầu Trần Việt như một mớ tơ rối. Cậu vừa tự hỏi không biết khi nào Chu Chúc Tinh mới chịu thẳng thắn với mình, vừa không ngừng nghĩ xem rốt cuộc mối quan hệ của hai người đã sai từ đâu.

Và rồi, đúng ngay khoảnh khắc ấy, khi nghe Chu Chúc Tinh tự nói ra nguyên nhân, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trần Việt, hóa ra thật sự là vì một lý do nực cười như thế.

Ngoài sự buồn cười, cậu lại cảm thấy tức giận và tủi thân.

Không ngờ lại là chuyện nhỏ như vậy, không ngờ chỉ vì hai người không chịu giao tiếp đàng hoàng mà khiến cuộc hôn nhân ba năm vỡ vụn như thế.

Trần Việt cắn môi, một lúc sau mới mở miệng.

Âm nhạc vẫn đang vang lên, đã đến đoạn cao trào.

"Chu Chúc Tinh, lần đó anh Viên hỏi em có đi Anh không, em nói là không đi. Sau đó anh ấy hỏi em rất nhiều lần, câu trả lời của em vẫn luôn là không đi." Giọng Trần Việt rất nhẹ.

— Đi Anh, cũng xem như là thoát khỏi cuộc hôn nhân mà cậu không thích này, đúng không?

— Tôi vẫn không đi đâu. Tôi ghét những cuộc hôn nhân bị ép buộc, đàn anh Chu trông thì lạnh lùng, nhưng thật ra là người rất tốt. Tôi muốn cố gắng vun đắp thêm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!