Ban đầu, Trần Việt nghĩ rằng hai ngày này có thể trôi qua yên ổn, nhưng cậu đã quên mất một chuyện quan trọng.
Ở kiếp trước, ba mẹ Trần biết chuyện cậu kết hôn chính là vào hai ngày này.
Lúc nhận được cuộc gọi từ mẹ, Trần Việt còn chưa tỉnh ngủ. Nghe tiếng chuông điện thoại, cậu vẫn chưa mở mắt ra, lần mò lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe.
"Con yêu, con đang ở đâu thế? Mẹ đang đứng trước cửa nhà con này, sao bảo vệ lại nói là con đã chuyển đi rồi? Sao không nói với mẹ một tiếng?"
Lời của mẹ khiến Trần Việt lập tức tỉnh hẳn.
Cậu mở bừng mắt, dừng lại một giây rồi mới mở miệng: "Mẹ, con nói mẹ chuyện này, mẹ đừng giận nhé."
"Hửm?"
Trần Việt nuốt nước bọt: "Con, con đã đăng ký kết hôn rồi."
Buổi trưa hôm đó, Trần Việt bị mẹ hẹn ra quán cà phê.
"Việt Việt, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói với ba mẹ một tiếng hả?" Mẹ Trần ngồi đối diện cậu, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ cau mày.
Trần Việt khẽ ho một tiếng: "Chỉ là… con muốn tìm thời điểm thích hợp để nói với ba mẹ, nhưng lại quên mất."
Mẹ Trần xoa trán: "Mẹ hỏi con, con và Chúc Tinh là thật lòng yêu nhau phải không? Không có chút ép buộc nào trong chuyện này, đúng không?"
Kiếp trước Trần Việt đã trả lời ra sao, nói gì với ba mẹ, cậu đã quên từ lâu rồi.
Còn hiện tại, Trần Việt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng kia, gật đầu nói: "Không có chút ép buộc nào cả, con thật lòng muốn ở bên anh ấy."
"Chẳng phải là mẹ từng nói với con rồi sao, cuộc sống là do hai người cùng trải qua, tốt hay không tự bản thân cảm nhận là đủ." Trần Việt cụp mắt xuống, trong đầu hiện lên đủ mọi dáng vẻ của Chu Chúc Tinh, rồi cậu mỉm cười: "Con thấy anh ấy rất tốt."
"Sống cùng anh ấy, cũng rất tốt."
Cậu nắm lấy tay mẹ, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng: "Mẹ, đừng lo cho con. Ai tốt với con, ai không tốt, trong lòng con đều rõ."
Mẹ Trần im lặng một lúc rồi thở dài, nắm lại tay Trần Việt: "Mẹ với ba con lúc nào cũng nghĩ con vẫn là một đứa trẻ, chưa từng yêu đương, mới bước chân vào xã hội đã kết hôn rồi. Để ba con biết được, ông ấy sẽ nổi giận đấy."
"Đến lúc đó để con nói với ba." Trần Việt khẽ lắc tay mẹ, "Nhưng mẹ phải nói đỡ cho con với Chu Chúc Tinh trước mặt ba nhé, mẹ nhé."
Nhìn Trần Việt làm nũng, mẹ Trần bật cười, nhưng cũng không nói là đồng ý hay không.
"Nói thật, mẹ thật sự không thể tưởng tượng được Chúc Tinh khi yêu một người sẽ như thế nào."
Trần Việt sững người một giây, rồi cũng gật đầu: "Lúc đầu con cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau này con nhận ra… thật ra cũng giống người bình thường, mà cũng không hẳn. Anh ấy thật sự… khá ngốc."
"Tình yêu có thể biến người ta thành kẻ ngốc sao?" Trần Việt bật cười, lại hỏi tiếp.
Mẹ Trần không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhìn con trai mình, ánh mắt dịu dàng: "Tìm một thời gian thích hợp, hai đứa về nhà ăn một bữa cơm. Về phía ba con, mẹ sẽ giúp con nói đỡ."
Ánh mắt Trần Việt lập tức sáng lên, nắm tay mẹ lắc mạnh: "Cảm ơn mẹ, con biết mà, mẹ là người tốt với con nhất!"
Trần Việt không vội nói chuyện này cho Chu Chúc Tinh biết. Cậu muốn mẹ dành vài ngày để chuẩn bị tâm lý cho ba, rồi mới chọn thời điểm thích hợp để nói với anh ấy.
Đúng lúc khu phía nam thành phố vừa khai trương một nhà hàng, nghe nói bầu không khí rất lãng mạn.
Trần Việt đã đặt chỗ trước, hẹn vào tối thứ Tư. Nếu Chu Chúc Tinh không đến thì cậu chỉ có thể một mình tận hưởng bữa tối lãng mạn nhưng cũng có phần cô đơn đó.
**
Ngày hẹn với Viên Lâm cũng đã đến như dự định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!