Chương 43: (Vô Đề)

Ngày thứ hai của cuối tuần, Chu Chúc Tinh và Trần Việt ở nhà cả một ngày. Buổi tối, Chu Chúc Tinh ra ngoài tham dự một buổi tụ họp, còn Trần Việt thì đến quán Tầm Mịch một chuyến.

Tưởng Tùng Tầm không có ở quán, Trần Việt liền nhắn tin hỏi anh ta đang ở đâu.

Đúng lúc đó, Viên Lâm cũng nhắn tin đến, hỏi Trần Việt có rảnh vào thứ Tư tuần sau không, anh ấy hẹn đi xem triển lãm tranh.

Trần Việt trả lời: "Rảnh."

Khi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên thì trông thấy một người quen.

Trần Việt hơi nhíu mày, giây tiếp theo liền chạm mắt với người kia. Đường Mịch cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Việt, cô đưa tay khẽ vẫy, nhìn cậu đang đi thẳng về phía mình, cô hỏi: "Cậu Trần, sao cậu lại ở đây?"

Cô bạn gái đang khoác tay Đường Mịch đứng bên cạnh, thấy gương mặt điển trai kinh diễm của Trần Việt thì không nhịn được kéo kéo tay áo Đường Mịch.

"Tôi á hả, là một nửa ông chủ ở đây." Trần Việt mỉm cười nói, "Chị gọi tôi là cậu Trần nghe lạ lắm, gọi tên là được rồi."

Đường Mịch mím môi cười nhẹ, cô bạn bên cạnh không nhịn được khẽ thì thầm hỏi: "Người này là ai vậy? Đẹp trai quá trời."

"Hai người cứ ngồi đây đi, muốn uống gì cứ gọi thoải mái, hôm nay tôi mời." Trần Việt nháy mắt trái một cái, tìm Tiểu Nhu đưa thực đơn rượu cho Đường Mịch: "Hai người cứ nói chuyện trước."

Nói xong cậu mỉm cười với hai người rồi rời đi.

Ánh mắt cô bạn cứ dõi theo bóng lưng Trần Việt mãi đến khi không còn thấy bóng dáng mới chịu rút về.

"Trời ơi Mịch Mịch, khí chất thế này, không vào giới giải trí thì phí thật đấy."

Đường Mịch ngồi xuống: "Đây chính là người tớ đã kể với cậu đó."

"Ai cơ?" Cô bạn chớp mắt hỏi.

"Cậu chủ đấy." Đường Mịch không nhịn được bật cười, "Thế nên cậu đừng có mơ nhé. Tuy sếp của tớ hơi lạnh lùng vô tình thật, nhưng đẹp trai, thông minh, trai đẹp với trai đẹp, nhìn đúng là mãn nhãn luôn."

Cô bạn chỉ buồn đúng 0.1 giây rồi nhanh chóng nhập hội đẩy thuyền couple: "Đẹp đôi cỡ nào? Kể nghe với!"

Ra khỏi Tầm Mịch, Trần Việt đứng dưới đèn đường gọi điện cho Tưởng Tùng Tầm.

"Gì đấy, sao tự nhiên gọi điện vậy?" Tưởng Tùng Tầm bắt máy, giọng nói có phần ồn ào.

Trần Việt giẫm lên cục tuyết dưới chân, "Anh đang ở đâu, nhắn tin không trả lời."

"Ba anh nhất định bắt anh đi dự cái hội gì đó, vừa mới xong, mệt muốn chết luôn." Tưởng Tùng Tầm vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, tiếng ồn ào dần nhỏ lại.

Trần Việt nghiền nát cục tuyết dưới chân, "Đừng trách tôi không nhắc trước, tốt nhất là bây giờ anh nên về Tầm Mịch ngay đi."

Tưởng Tùng Tầm châm một điếu thuốc, "Gì cơ?"

"Liên quan đến chuyện tình cảm của anh đấy." Trần Việt cố tình nói lấp lửng, "Không về là sẽ hối hận đấy."

"Cho anh nửa tiếng để về."

Còn chưa đợi Tưởng Tùng Tầm trả lời, Trần Việt đã cúp máy.

Câu giờ và treo ngược sự tò mò của Tưởng Tùng Tầm sẽ càng khơi dậy trí hiếu kỳ mãnh liệt hơn, khiến anh ta phải nhanh chóng chạy tới. Với Tưởng Tùng Tầm, chiêu này của Trần Việt luôn hiệu nghiệm.

Ở kiếp trước, Tưởng Tùng Tầm và Đường Mịch phải rất lâu sau mới gặp lại nhau. Lâu đến mức trong khoảng thời gian đó, Đường Mịch đã quen một gã tồi. Gã không chỉ thao túng tinh thần cô, mà còn là kiểu ăn bám, ngày ngày lấy tiền của Đường Mịch đi chơi gái. Cuối cùng bị bắt gian tại trận trên giường.

Nhưng Đường Mịch không phải kiểu con gái mê muội trong tình yêu, đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô tát cô gái kia một cái, rồi tát gã đàn ông ba cái. Ngay lập tức đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó tung video lên mạng, còn làm hẳn 98 trang slide PPT bóc trần hết bộ mặt xấu xa của gã đàn ông kia trước công chúng.

Chính thất bại trong mối tình này đã khiến Đường Mịch bứt phá trong sự nghiệp, thay đổi nhanh đến mức Trần Việt từng nghĩ liệu hình ảnh đầu tiên về Đường Mịch trong đầu cậu có phải là ảo giác không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!