Chu Chúc Tinh áp tay của Trần Việt để sưởi ấm một lúc, Trần Việt không cảm thấy tay mình nóng lên bao nhiêu, mà mặt thì sắp bốc cháy rồi.
Cậu hơi dùng sức, rút tay mình ra khỏi tay đối phương: "Được rồi, thật sự không lạnh nữa đâu, em đeo găng tay vào là được, anh mau đi tiếp tục lăn bóng tuyết đi."
Chu Chúc Tinh cảm nhận hơi ấm vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay, khẽ cười một tiếng: "Ừm."
Hai người đều cố gắng lăn bóng tuyết cho tròn trịa, một lớn một nhỏ. Sau khi chuẩn bị xong, Trần Việt hài lòng gật đầu, cẩn thận đặt quả cầu nhỏ lên quả cầu lớn, đứng thẳng người nhìn xem cái đầu có bị lệch không.
Nhìn những động tác và biểu cảm nhỏ nhắn của Trần Việt, trên mặt Chu Chúc Tinh cũng hiện lên nụ cười. Nếu thời gian có thể ngừng trôi, anh muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.
Cùng Trần Việt đắp người tuyết, hôn cậu ấy, làm những chuyện giống như các cặp đôi khác, kiếp trước Chu Chúc Tinh chưa từng dám mơ đến.
Thế mà bây giờ, anh đang nhìn cái mũi đỏ lên vì lạnh của Trần Việt, nhìn đôi mắt long lanh ấy, nhìn đôi môi đỏ ửng khi cậu mỉm cười.
Chỉ khoảnh khắc này thôi.
Anh đã có được khoảnh khắc này, như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.
"Anh đừng ngẩn người nữa, mau xem cái đầu người tuyết có bị lệch không kìa!" Giọng trong trẻo của Trần Việt vang lên.
Chu Chúc Tinh nghe tiếng liền nhìn sang người tuyết bên cạnh Trần Việt, bước lại gần hai bước nhìn kỹ, rồi gật đầu: "Rất đẹp."
Trần Việt nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Chu Chúc Tinh: "Lại đang nghĩ gì đấy, gọi anh ba lần mới chịu trả lời!"
Đuôi âm cuối kéo dài nhẹ nhàng, như đuôi mèo khẽ lướt qua lòng bàn tay, để lại một cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi trong tim.
Chu Chúc Tinh rời mắt khỏi người tuyết, nhìn vào mắt Trần Việt, rồi từ ánh mắt ấy lại dời xuống môi cậu. Yết hầu anh khẽ chuyển động, hai giây sau, anh nói: "Anh muốn hôn em, được không?"
Môi Trần Việt khẽ hé, nhịp tim như lệch mất một nhịp. Lời nói thẳng thắn của Chu Chúc Tinh khiến cậu trống rỗng trong thoáng chốc.
Phải mất hai, ba giây, Trần Việt mới nghe thấy câu trả lời bật ra từ miệng mình:
"Được."
Sau khi nghe Trần Việt đồng ý, Chu Chúc Tinh đưa một bàn tay không đeo găng ra từ túi áo, áp lên sau gáy Trần Việt. Cảm giác lạnh buốt khiến Trần Việt rùng mình.
Phản ứng đó chẳng khác gì một chú mèo con bị giật mình.
Chu Chúc Tinh bật cười, áp sát Trần Việt. Khi chỉ còn cách nhau vài centimet, anh lại cất tiếng: "Tiểu Nguyệt, anh muốn hôn em."
Trần Việt mím môi, khẽ nhắm mắt, lông mi run nhẹ: "Chu Chúc Tinh, anh lắm lời quá."
Nói xong, cậu túm lấy cổ áo Chu Chúc Tinh, kéo nhẹ về phía mình, chủ động áp môi lên môi anh.
Kết quả lại đập trúng mũi.
Bị đau đến mức nước mắt suýt trào ra, Trần Việt buông cổ áo Chu Chúc Tinh ra, ôm mũi mình, không quên "kể tội" anh: "Mũi anh cứng quá!"
Chu Chúc Tinh khẽ "xì" một tiếng, rõ ràng anh cũng không khá hơn là bao. Anh đưa tay xoa mũi mình, rồi nhìn sang Trần Việt, đưa tay kéo tay cậu đang che mũi xuống: "Để anh xem có bị chảy máu không."
Trần Việt hơi ngửa cổ lên để Chu Chúc Tinh nhìn kỹ. Ngoài phần đầu mũi đỏ hơn thì không có vết thương nào khác.
Chu Chúc Tinh thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến khoảnh khắc bá đạo lúc nãy của Trần Việt, không nhịn được mà bật cười.
Trần – Bá đạo – Việt bị cười đến phát bực, đưa tay xoa trán: "Quên ngay cái cảnh đó đi! Nhanh nhanh nhanh!"
Khó khăn lắm mới chủ động được một lần, rõ ràng cú kéo mạnh vừa rồi rất có cảm xúc, thế mà lại đập trúng mũi!
Trần Việt cảm thấy danh dự hơn hai mươi năm của mình tiêu tan chỉ trong chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!