Chương 4: (Vô Đề)

Khoảnh khắc một lần nữa được gặp Chu Chúc Tinh, Trần Việt có cảm giác như cách nhau cả một kiếp người.

Chu Chúc Tinh của ba năm trước so với kiếp trước vẫn còn mang chút non trẻ, nhưng từng cử chỉ, hành động đều toát lên khí chất chín chắn của một người đàn ông trưởng thành. Có không ít người theo đuổi anh chỉ vì gương mặt ấy, lại cũng có rất nhiều người vì tính cách lạnh lùng của anh mà e dè, không dám đến gần.

Nhưng bây giờ, Trần Việt lại cảm thấy Chu Chúc Tinh cũng không quá đáng sợ như mình từng nghĩ, có lẽ là nhờ bộ lọc ba năm hôn nhân kia.

"Tôi đến đón em về nhà." Chu Chúc Tinh mở miệng nói.

Trần Việt chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, đáp một tiếng "ồ", theo phản xạ định đi theo Chu Chúc Tinh, suýt chút nữa quên mất Tưởng Tùng Tầm vẫn đang đứng cạnh. Nhìn thấy ánh mắt có chút u oán của đối phương, Trần Việt gãi mũi một cái, mới nhớ ra phải giới thiệu: "Đây là bạn tôi, Tưởng Tùng Tầm, cũng là ông chủ quán bar này."

Bị nhắc đến, Tưởng Tùng Tầm đứng thẳng người, nở nụ cười: "Hi! Chào tổng giám đốc Chu, gọi tôi là Tùng Tầm là được rồi."

Ánh mắt của Chu Chúc Tinh lúc này mới chuyển từ Trần Việt sang Tưởng Tùng Tầm, khẽ gật đầu, gương mặt vẫn có phần lạnh lùng: "Xin chào, tôi là Chu Chúc Tinh."

Sau màn chào hỏi ngắn gọn, Tưởng Tùng Tầm cũng không tiện giữ họ ở lại lâu, chúc hai người tân hôn vui vẻ rồi tiễn họ ra xe. Nhìn chiếc Bugatti rời khỏi cửa quán bar, anh nhanh chóng móc điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình như bay.

Tưởng: Đây gọi là kín đáo?

Tưởng: Đi đón người mà lái con xe bảy chục triệu, cậu kêu anh ta kín đáo?

Tưởng: Mà công nhận nhìn anh ta cũng được thật, không giống kiểu người xa cách ngạo mạn gì, chỉ là hơi lạnh lùng. Có vẻ như tin đồn trên tường tỏ tình cũng không đúng lắm.

Trần Việt vừa ngồi vào ghế lái phụ, xe còn chưa đi được hai cây số thì đã bị mấy tin nhắn của Tưởng Tùng Tầm dội bom tới tấp.

Cậu mở khung chat của đối phương, nhìn mấy dòng chữ đó mà bật cười thành tiếng. Trong xe vốn đang rất yên tĩnh, nên tiếng cười ấy vang lên khá rõ. Chu Chúc Tinh liếc sang cậu một cái, tay cầm vô lăng vô thức siết chặt.

Trần Việt không để ý đến chi tiết đó, chỉ tập trung vào dòng tin nhắn vừa rồi của Tưởng Tùng Tầm.

Y: Tường tỏ tình gì cơ?

Y: Xa cách ngạo mạn… là đang nói Chu Chúc Tinh hả?

Gửi xong tin nhắn, trong lòng Trần Việt vẫn còn rất nhiều thắc mắc. Ví dụ như sáng nay lúc đi đăng ký kết hôn, cậu nhớ rõ Chu Chúc Tinh không lái chiếc xe này, chẳng lẽ là cậu nhớ sai? Hoặc như tại sao đối phương rõ ràng đã đến từ lâu mà không vào trong tìm mình, lại cứ đứng đợi ngoài kia?

Cậu do dự ba giây rồi vẫn mở miệng hỏi: "Anh đến từ sớm mà sao không vào tìm tôi, lại đợi ở ngoài kia lâu như vậy?"

Khi nói câu này, Trần Việt hơi nghiêng người, quay đầu nhìn Chu Chúc Tinh, đôi mắt long lanh như hai viên bảo thạch lấp lánh, ánh lên tia nghi hoặc, trông như một chú mèo con tò mò.

Đúng lúc đèn đỏ, Chu Chúc Tinh dừng xe, quay đầu nhìn sang, bất ngờ bị đôi mắt mèo ấy làm cho sững người vài giây.

Sau đó anh nhanh chóng dời ánh mắt, tim đập nhanh hơn, ngón tay trong vùng tối vô thức co lại thành một hình vòng cứng nhắc, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh: "Tôi sợ em bận việc. Đợi thêm chút cũng không sao."

"Ồ…" Trần Việt khẽ gật đầu, có vẻ đã chấp nhận lời giải thích ấy. Nhân lúc đèn đỏ vẫn chưa hết, cậu nghiêng người lại gần Chu Chúc Tinh, khẽ nói: "Nếu lần sau anh đến đón tôi thì vào trong luôn cũng được. Ngoài trời lạnh lắm, đợi lâu bên ngoài dễ bị cảm."

Vài giây sau, Chu Chúc Tinh khẽ "ừ" một tiếng, rồi cố gắng gằn thêm một câu: "Tôi biết rồi."

Trần Việt lại gật đầu, vốn định lùi lại về vị trí ban đầu, nhưng rồi như phát hiện ra điều gì đó, cậu lại ghé sát thêm một chút, gần như chạm vào ngực Chu Chúc Tinh. Chỉ vài giây sau, cậu mới trở lại chỗ cũ, đúng lúc đèn xanh bật lên.

Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ chuyển động, ngay khoảnh khắc Trần Việt rút về, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác mất mát nhè nhẹ.

Nhưng trên gương mặt lạnh lùng ấy vẫn chẳng để lộ chút biểu cảm nào.

Xe vừa chuyển bánh, anh liền nghe thấy Trần Việt nói: "Tim anh đập nhanh quá đó."

Chu Chúc Tinh khựng người, đáp: "Chắc là lạnh quá."

Tim đập nhanh thì liên quan gì đế bị lạnh? Trần Việt suy nghĩ mất một giây, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng tình như tin thật.

Đúng vào giờ cao điểm buổi tối, đoạn cầu vượt phía trước bị kẹt xe nghiêm trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!