Hai người mang trong lòng những tâm sự riêng, chẳng hẹn mà cùng thức đến tận rạng sáng mới ngủ.
Sáng hôm sau, Chu Chúc Tinh dậy sớm hơn Trần Việt. Vào cuối tuần, dì Lữ đến nấu ăn muộn hơn một tiếng, lúc bà tới thì Chu Chúc Tinh vừa tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt xong, anh mở cửa phòng ngủ, liếc nhìn cánh cửa phòng Trần Việt vẫn đóng kín, ánh mắt khẽ động, rồi nhẹ bước xuống lầu, đổ thức ăn cho Trần Phạn Phạn, sau đó vào bếp xem sáng nay dì Lữ nấu món gì.
Dì Lữ thấy Chu Chúc Tinh, trông thấy tâm trạng của anh có vẻ tốt, liền chủ động bắt chuyện.
Hai người nói vài câu, chẳng biết vì sao, câu chuyện lại chuyển sang Trần Việt.
Nhắc đến Trần Việt, nụ cười trên mặt dì Lữ càng rõ hơn: "Cậu Trần cũng quan tâm đến cậu lắm đó. Hôm qua còn tìm tôi xem lại đoạn trò chuyện giữa hai người chúng ta kia mà, cái vẻ mặt ấy, đúng là ngọt ngào lắm luôn. Đến tám, chín giờ tối còn hỏi dì là cậu thích ăn gì, rồi còn nói hôm nay nấu món gì cho cậu ăn vì cậu thích món đó."
Chu Chúc Tinh nghe xong vẫn mỉm cười, nhưng câu "xem lại đoạn trò chuyện của hai người chúng ta" khiến anh hơi tò mò: "Đoạn trò chuyện nào?"
"Ài, thì là đoạn cậu dặn dì về việc cậu Trần thích ăn gì và không ăn được gì ấy mà." Dì Lữ đáp.
Trong đầu Chu Chúc Tinh bỗng căng như dây đàn. Anh lấy điện thoại mở khung chat với dì Lữ, lướt đến tin nhắn mình từng gửi: "Cậu ấy không ăn cá, hồi nhỏ bị hóc xương, nấu món khác đi." Anh đưa điện thoại cho dì Lữ: "Em ấy cũng xem cả đoạn này sao?"
Dì Lữ nheo mắt nhìn một cái, rồi gật đầu: "Đúng rồi đó. Hôm qua cậu Trần xem xong thì sắc mặt cũng thay đổi ngay."
Chu Chúc Tinh cụp mắt xuống, rồi mở khung chat với dì Liễu, gõ một tin nhắn gửi đi.
Z: Dì Liễu, hôm qua Tiểu Việt có đến chỗ dì, gấp quá nên chưa kịp mời dì một bữa cơm.
Dì Liễu trả lời rất nhanh.
Dì Liễu: Dì gặp cậu ấy rồi, đẹp trai mà tính tình cũng tốt. Có dịp thì cả hai cùng đến nhà dì ăn cơm nhé, khách sáo gì chứ.
Z: Vậy hôm qua dì và cậu ấy nói những gì vậy? Hôm qua em ấy có nhắc đến, nói là hai người trò chuyện vui vẻ lắm, mà không chịu kể với cháu đã nói gì.
Dì Liễu: Cũng chỉ là nói về cháu thôi. Cậu ấy hỏi dì là từ lúc cháu vào đại học đến nay đã đến tiệm hoa của dì mấy lần rồi.
Dì Liễu: Cậu ấy còn nói rất thích bó hoa tốt nghiệp năm đó mà cháu tặng nữa.
Ngón tay đang gõ tin nhắn của Chu Chúc Tinh khẽ khựng lại, anh mím môi, rồi chỉ gửi một câu: "Cảm ơn dì Liễu, khi nào có dịp cháu sẽ đến thăm dì."
Rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Nếu mọi chuyện là như vậy, thì tất cả đã có thể lý giải rõ ràng rồi.
Tại sao hôm qua Trần Việt lại bất ngờ uống rượu, tại sao lại đi tìm MoonBaby để nói chuyện tình cảm, tại sao lại nói với anh rằng "Làm gì cũng được cả", mọi thứ đều đã có câu trả lời.
Vậy nên, Trần Việt làm tất cả những điều đó là vì cảm thấy có lỗi, biết ơn hay là vì cậu ấy thực sự thích?
Chu Chúc Tinh không dám nghĩ sâu hơn.
Dù là vì cảm thấy có lỗi, hay vì biết ơn, chỉ cần Trần Việt tình nguyện ở lại bên cạnh anh thì anh sẽ không bao giờ buông tay.
**
Trần Việt ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh.
Sau khi nói chuyện với MoonBaby, Trần Việt lại lướt qua mấy diễn đàn tình cảm, cuối cùng bị thu hút bởi một bài đăng có tiêu đề: "Yêu thầm suốt chín năm, hôm nay nhận được thiệp cưới của cô ấy."
Thế là Trần Việt bấm vào bài viết, đọc từ đầu đến cuối câu chuyện buồn đó.
Chủ bài là một cô gái, người cô ấy thầm yêu cũng là một cô gái. Hoàn cảnh gia đình của chủ bài rất phức tạp. Ba mẹ ly hôn từ rất sớm, vì tranh giành quyền nuôi em trai mà cãi vã suốt mấy năm trời. Không ai muốn nhận nuôi cô, nên cô phải sống với ông bà ngoại. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tự ti, tính cách cũng khép kín, cho đến khi vào năm hai cấp ba, cô gặp được người con gái đó.
Cô gái kia hoàn toàn trái ngược với chủ bài, tự tin, mạnh mẽ, xinh đẹp và nhân hậu. Cô ấy là người đầu tiên, cũng là người duy nhất chủ động đưa tay ra, muốn kết bạn với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!