Chương 37: (Vô Đề)

MoonBaby: Ừm, có.

MoonBaby: Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?

Trần Việt trở mình, tìm một tư thế dễ chịu, cằm rúc vào đầu con búp bê thú cưng rồi tiếp tục gõ chữ.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thích một người, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?

Lần này đối phương trả lời chậm hơn một chút. Một phút sau, Trần Việt nhận được tin nhắn.

MoonBaby: Thích một người, chắc là kiểu cảm giác, muốn lúc nào cũng được gặp người ấy, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất đặt trước mặt người ấy. Nếu người ấy nói muốn sao trên trời, cũng sẽ cố gắng hết sức để hái xuống cho bằng được.

MoonBaby: Thật ra mấy lời này nghe có vẻ chung chung. Thích một người là kiểu vừa muốn người ấy biết, lại vừa không muốn người ấy biết. Vì thích nên cam tâm tình nguyện nhìn bóng lưng người ấy rời đi, bằng lòng âm thầm trải đường cho người ấy.

Như vậy mới gọi là thích sao?

Trần Việt mím môi.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Nếu thích một người, bạn có muốn để người ấy biết không?

MoonBaby: Có lẽ là có.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Nếu có một người thích bạn, nhưng lại không dám nói ra, thậm chí bạn cũng hoàn toàn không nhận ra. Cho đến một ngày, bạn bỗng nhiên phát hiện, thì ra người ấy yêu mình đến vậy. Nhưng, thích một người, thật sự có thể không cần được đáp lại sao?

MoonBaby: Có lẽ là vì người đó sợ.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Sợ?

MoonBaby: Không phải ai cũng có đủ can đảm để yêu. Người âm thầm thích bạn phía sau lưng, rất có thể chỉ là một kẻ hèn nhát.

Kẻ hèn nhát?

Thấy cách ví von ấy, Trần Việt hơi buồn cười. Một tổng giám đốc cao cao tại thượng, được vạn người ngưỡng mộ cũng có thể là một kẻ hèn nhát sao?

Còn chưa kịp trả lời, MoonBaby lại gửi thêm một tin nhắn.

MoonBaby: Vậy bạn thấy thế nào về người ấy?

Trần Việt sững lại, rồi trả lời: Tôi cũng không biết nữa.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Trong lòng tôi rất bối rối.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Anh ấy là một người rất tốt.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thật ra tôi cũng không dám chắc anh ấy có thật sự thích mình hay không. Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, tuy anh ấy rất tốt với tôi, cũng làm rất nhiều chuyện sau lưng mà tôi không hay biết, nhưng tôi lại cảm thấy tất cả đều không chân thật.

MoonBaby: Không chân thật? Tại sao?

Trần Việt thở dài, gõ rồi xóa, sửa tới sửa lui, cuối cùng gửi đi một đoạn.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Có lẽ là do từ nhỏ tôi đã được dạy cách yêu khác. Hồi nhỏ, ba tôi thường nói rằng nếu gặp người mình thích thì phải nói ra. Ba mỗi ngày đều nói yêu mẹ, cũng nói yêu tôi. Nên tôi luôn nghĩ, thích ai đó là phải nói thành lời, nếu không thì làm sao người ta biết được.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Nhưng anh ấy lại không nói. Còn cư xử rất lạnh nhạt với tôi. Một mặt thì đối xử rất tệ, nhưng mặt khác lại đối xử rất tốt. Bạn nói xem, có phải rất kỳ lạ không?

Một vài giây sau, MoonBaby mới trả lời.

MoonBaby: Ừm, rất kỳ lạ. Vậy bạn mong anh ấy sẽ làm gì?

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thật ra tôi cũng chẳng mong anh ấy làm gì cả. Anh ấy làm gì là chuyện của anh ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!