Nhận ra dường như Chu Chúc Tinh không thích việc mình gặp gỡ Viên Lâm, Trần Việt hơi cau mày. Rõ ràng khi gặp Giang Hữu Chi hay Tưởng Tùng Tầm, đối phương cũng đâu có nói gì đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Việt quyết định tùy cơ ứng biến, không nhắc đến cái tên ấy trước mặt Chu Chúc Tinh nữa.
Chu Chúc Tinh gọi món ở một quán ăn nhỏ, là nơi kiếp trước Trần Việt thường cùng Giang Hữu Chi đến ăn. Quán này đã mở hơn hai mươi năm, hương vị món ăn rất hợp khẩu vị của Trần Việt.
Thấy túi giấy quen thuộc, lòng Trần Việt mềm xuống vài phần.
Đợi Chu Chúc Tinh bày xong các món ăn lên bàn, Trần Việt vào bếp lấy thìa và đũa, đưa cho Chu Chúc Tinh một bộ, rồi bắt đầu bữa tối.
Vừa ăn, Trần Việt vừa ngẩng đầu liếc nhìn Chu Chúc Tinh, nuốt thức ăn trong miệng rồi hỏi: "Anh thích ăn cái gì vậy?"
Nghe câu hỏi này, Chu Chúc Tinh sững người một chút, đáp: "Gì cũng được."
Trần Việt không hài lòng với câu trả lời đó, cắn đũa bắt Chu Chúc Tinh phải nói ra hai ba món.
Chu Chúc Tinh suy nghĩ một lúc, lục lọi thực đơn trong đầu, rồi kể ra hai món ăn.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Trần Việt gật đầu: "Vậy ngày mai để dì Lữ làm cho anh."
Ngừng một lát, cậu lại hỏi: "Ngày mai anh nghỉ đúng không?"
Chu Chúc Tinh gật đầu, một giây sau mới nói: "Anh không kén ăn, để dì Lữ làm nhiều món em thích là được rồi."
Nghe câu đó, Trần Việt hơi nhíu mày, "Ồ" một tiếng, gắp miếng ớt xanh bỏ vào miệng, sau đó chậm rãi hỏi: "Thật ra em luôn tò mò, sao anh lại biết em thích ăn món gì vậy?"
Động tác đang gắp đồ ăn của Chu Chúc Tinh khẽ khựng lại, món vừa gắp rơi lại vào đĩa.
Vài giây sau, anh mới đáp: "Chỉ cần chú ý một chút trong lúc ăn cơm là nhìn ra thôi."
Câu nói ấy nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng với Trần Việt thì lại có chút chua xót. Hai người đối mặt ăn cơm suốt ba năm, cậu lại chẳng biết Chu Chúc Tinh thích ăn gì, còn Chu Chúc Tinh thì qua những bữa ăn lại hiểu rõ tường tận cậu thích gì và không thích gì.
Trần Việt c*n m** d***, lại ngẩng đầu nhìn Chu Chúc Tinh đang cúi mắt ăn cơm: "Vậy sau này em cũng sẽ làm như vậy."
"Không được nói là không được." Ngay trước giây phút Chu Chúc Tinh định mở miệng, Trần Việt liền nhanh chóng nói.
Thế nên Chu Chúc Tinh đành phải nuốt lại câu "Em không cần làm vậy đâu", bất lực cười cười.
Bữa ăn cũng gần xong, Trần Việt dùng đũa chọc chọc vào nửa bát cơm còn lại, rồi lại liếc nhìn ra ban công, "Nghe nói hôm nay sẽ có tuyết rơi suốt cả đêm."
"Vậy chắc chắn ngày mai tuyết sẽ dày lắm, Chu Chúc Tinh, ngày mai tụi mình đi đắp người tuyết nhé!" Mắt Trần Việt bỗng sáng rực lên, "Thật ra tối nay chơi tuyết cũng được, nhưng hôm nay anh đã mệt cả ngày rồi… vậy thì để mai đi!"
"Ngày mai ngủ nướng một chút, ăn xong rồi tụi mình xuống dưới đắp người tuyết, được không?"
Trần Việt đã lên lịch cho ngày mai xong xuôi, bắt đầu hỏi ý kiến Chu Chúc Tinh.
Dĩ nhiên Chu Chúc Tinh chẳng có ý kiến gì, nhìn vẻ mặt phấn khích, đầy hào hứng của Trần Việt, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt anh như muốn tràn ra, "Ừm, đều theo em cả."
Sau khi ăn xong, Trần Việt chạy vào phòng ngủ để chỉnh sửa xong mấy tấm ảnh, còn Chu Chúc Tinh trở về thư phòng xử lý nốt chút việc còn lại.
Xong việc, Chu Chúc Tinh xoay xoay cổ, tắt máy tính, rồi ngả người ra sau, lấy điện thoại ra xem một chút Weibo.
"Người bạn đặc biệt chú ý @Nhĩ Đông Mộc Việt đã đăng Weibo, mau vào xem đi!"
Chu Chúc Tinh bấm vào xem.
@Nhĩ Đông Mộc Việt: Khúc tình ca mùa đông. Người mẫu: @Vào mùa đông giảm một ký sao mà khó thế
Kèm theo chín tấm ảnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!