Chương 35: (Vô Đề)

Trần Việt tựa người lên ghế sofa, khẽ "ừm" một tiếng, trong đầu không nhịn được tưởng tượng dáng vẻ của Chu Chúc Tinh lúc pha cocktail.

Không biết lúc anh ấy pha rượu, có vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh lùng vô cảm đó không?

Trong khi Trần Việt còn đang miên man suy nghĩ thì Chu Chúc Tinh đã đi vào bếp, làm một ly nước mật ong, rồi đưa cho cậu: "Uống chút nước mật ong đi, đừng để đến đêm lại đau đầu."

Trần Việt đón lấy chiếc cốc, khẽ nói một tiếng "cảm ơn", rồi uống một hơi hơn nửa ly.

Bộ phim cũ vẫn đang tiếp tục phát trên TV. Chu Chúc Tinh rất tự nhiên lấy nốt phần nước mật ong còn lại trên tay Trần Việt, đặt lên bàn trà, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Về nụ hôn vừa rồi, cả hai người đều không nhắc lại câu nào.

Trần Việt tựa đầu vào sofa, lén liếc nhìn Chu Chúc Tinh. Đối phương đang chăm chú nhìn lên màn hình TV, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hôn xong rồi lại thản nhiên như không có chuyện gì, Trần Việt thấy lòng hơi chua xót, không biết đã hôn bao nhiêu người rồi.

Không rõ Chu Chúc Tinh làm sao lại nghe được tiếng lòng của Trần Việt, chỉ thấy giây sau, người đang chăm chú xem TV ấy lại lên tiếng: "Chưa từng hôn người khác."

"Em là người đầu tiên." Chu Chúc Tinh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Việt.

Thật ra, Trần Việt vẫn luôn nghĩ rằng Chu Chúc Tinh có một đôi mắt rất đa tình, chỉ là bình thường anh ấy quá lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhưng vào khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Trần Việt phát hiện, trong đôi mắt lạnh nhạt ấy, lại chứa đầy dịu dàng.

Có lẽ bây giờ cậu mới hiểu được câu nói của ông chủ Kiều — Tình yêu là thứ có thể nhìn thấy được qua ánh mắt.

Trần Việt cụp mi mắt, có chút ngượng ngùng. Nhưng rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Chúc Tinh, do dự vài giây rồi nói: "Em cũng vậy."

"Ừm." Chu Chúc Tinh nhếch khóe môi, trông như tâm trạng đang rất tốt.

Giữa hai người như có dòng nước ngầm đang âm thầm phùn trào. Trần Việt mò lấy điện thoại, vừa nhìn thời gian liền phát hiện mình quên tiễn Sunbird ra ga tàu cao tốc.

Vừa mở nhóm chat, đã thấy Tưởng Tồn đăng trong nhóm một bức ảnh bốn người chụp ở ga tàu.

Hành Tây Chấm Tương: Tụi tôi đi rồi, không cần tiễn đâu nha.

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: Vài hôm nữa là quay lại rồi.

Hành Tây Chấm Tương: Đừng nhớ bọn tôi quá đấy nhé~

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: Tưởng Tùng Tầm chắc chưa tỉnh ngủ đâu. Trần Việt đâu rồi?

Hành Tây Chấm Tương: Chắc đang tận hưởng thế giới hai người với Tiểu Chu tổng.

Nhìn tin nhắn trong nhóm, Trần Việt xoa mặt, gõ tin nhắn gửi đi:

Y: A a a xin lỗi mọi người nhé, chiều nay có chút việc nên quên mất tiêu luôn rồi!

Y: [Meo meo rơi lệ]

Hành Tây Chấm Tương: Không sao đâu không sao đâu không sao đâu.

Hành Tây Chấm Tương: Tôi sẽ nhớ các cậu nhiều lắm hu hu hu…

Hành Tây Chấm Tương: [Đầu chó thút thít]

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!