Chương 34: (Vô Đề)

Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ động, phát ra một tiếng "Ừm" nhẹ từ trong mũi, sau đó đưa tay ôm lại Trần Việt. Lúc lại gần, anh có thể ngửi thấy mùi rượu trái cây thoang thoảng trên người Trần Việt.

Anh không dám ôm quá chặt, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, sợ mang theo hơi lạnh từ mình truyền sang Trần Việt.

Như thể cảm nhận được suy nghĩ đó, Trần Việt chủ động siết chặt vòng tay hơn. Cậu chôn đầu vào vai Chu Chúc Tinh, ôm lấy cánh tay khẽ run của anh.

Một lúc sau, Chu Chúc Tinh nghe thấy cậu nói: "Chu Chúc Tinh, anh đúng là đồ ngốc."

Dù miệng nói vậy, nhưng Trần Việt không hề buông tay, chỉ im lặng ôm lấy anh.

Chu Chúc Tinh hơi mơ hồ, nhưng nghĩ đến việc Trần Việt đã uống rượu, nên dù có nói hay làm gì thì cũng không lạ, anh bèn thuận theo lời cậu mà nói tiếp: "Ừm, anh là đồ ngốc."

"Ừm… em là quỷ lanh lợi." Chu Chúc Tinh nghĩ một giây, rồi bổ sung.

Nghe đến nửa sau câu đó, Trần Việt lại lắc đầu, mặt cọ cọ vào áo sơ mi của Chu Chúc Tinh, thì thào: "Không, em cũng là đồ đần."

Chu Chúc Tinh bật cười, không biết phải tiếp lời thế nào.

Vài giây nữa trôi qua, Trần Việt không nói thêm gì, Chu Chúc Tinh khẽ hỏi: "Tâm trạng em không tốt à?"

Trần Việt ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn anh, không trả lời câu hỏi mà lại rút một tay ra, chạm nhẹ vào chóp mũi của Chu Chúc Tinh, rồi dùng ngón trỏ vuốt sống mũi anh, đột nhiên bật cười: "Giống như cầu trượt ấy."

Chu Chúc Tinh nuốt nước bọt: "Hửm?"

Trần Việt lại dùng ngón tay khẽ chọc vào khóe mắt Chu Chúc Tinh: "Mi cũng dài thật đấy."

Lần này uống rượu, Trần Việt không biến thành ông vua mười vạn câu hỏi vì sao, mà lại hóa thành kẻ thích khen người. Chu Chúc Tinh vừa muốn cười, vừa thấy lòng mình mềm nhũn, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn thấy Trần Việt uống say thêm vài lần nữa.

Anh quay mặt sang, khoảng cách giữa hai người lập tức gần lại, chóp mũi gần chạm nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng mờ ám.

Trần Việt nhìn anh, chớp mắt hai cái.

Nhịp tim Chu Chúc Tinh bất giác đập nhanh hơn hai nhịp, khàn giọng nói: "Mi em còn dài hơn."

Trần Việt không đáp lại.

Chu Chúc Tinh cũng im lặng.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên lặng lẽ và đầy ám muội.

Đôi mắt của Trần Việt thật kỳ diệu, ánh mắt ấy khi nhìn người lại tha thiết dịu dàng, ươn ướt như một chú mèo nhỏ đang ngước nhìn Chu Chúc Tinh, chỉ cần một đòn đánh thường là cũng đủ khiến đối phương lập tức tung chiêu cuối.

Ánh mắt đó lại giống như đang quyến rũ anh, rõ ràng là trong veo thuần khiết, vậy mà Chu Chúc Tinh lại đọc được trong đó một tia mê hoặc mơ hồ.

Chu Chúc Tinh mím môi, hơi nghiêng đầu, từ từ nghiêng người lại gần Trần Việt. Khi chỉ còn cách bờ môi đối phương một chút xíu nữa thôi, anh bỗng dừng lại, nhắm mắt lại như muốn lùi bước.

Nhưng đúng lúc ấy, Trần Việt giữ lấy cổ tay anh, dùng ánh mắt "mang theo sự quyến rũ" ấy nhìn anh: "Chu Chúc Tinh, chúng ta đã kết hôn rồi."

Chu Chúc Tinh mở to đôi mắt, không hiểu rõ ý câu đó là gì, nhưng vẫn khẽ đáp lại: "Ừm."

"Cho nên…"

Hàng mi Trần Việt khẽ run, thì thầm nói nốt vế sau: "Anh muốn làm gì em cũng được cả."

Ngừng một chút, cậu lại nói tiếp: "Kể cả hôn."

Lời vừa dứt, Chu Chúc Tinh đã nghiêng người hôn lên môi cậu.

Hai đôi môi chạm nhau, Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Trần Việt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!