Chương 24: (Vô Đề)

Trên trán đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh, kéo suy nghĩ của Chu Chúc Tinh quay trở lại. Anh ngước mắt lên, thấy Trần Việt đang giơ tay sờ trán mình, tim không khỏi đập thình thịch hai cái.

"Tay tôi lạnh quá, sờ trán cũng không chính xác lắm." Trần Việt thu tay lại, nói.

Cảm giác mát lạnh vừa biến mất, Chu Chúc Tinh dường như vẫn còn chưa kịp hoàn hồn: "Ở nhà đo rồi, hạ sốt chút rồi, còn 37,6 độ."

Trần Việt nhíu mày: "Thế thì vẫn đang sốt đấy, nếu bị lạnh thêm thì sao? Tôi nhớ hồi đại học năm hai, có lần đi học lao động, hôm đó tụi tôi phải đi xúc tuyết. Đến trưa, đầu tôi bắt đầu nặng như búa bổ, tôi cứ tưởng là thiếu ngủ thôi. Kết quả chiều dọn xong tuyết về ký túc xá vừa nằm xuống đã bị bạn cùng phòng phát hiện không ổn, đo nhiệt độ thì sốt gần 39 độ rồi.

Sốt không thể coi thường được đâu, có người còn vì sốt mà ngốc luôn đấy!"

Nhìn gương mặt nghiêm túc lo lắng của Trần Việt, Chu Chúc Tinh vừa thấy xót xa cho lần ốm sốt đó của cậu, lại vừa thấy buồn cười, khóe môi khẽ cong lên.

Thấy anh cười, Trần Việt tưởng đối phương không tin chuyện "sốt có thể khiến người ta ngu đi" mình vừa nói, liền trừng mắt, tiếp tục nói: "Tôi nói thật đấy! Tôi nhớ mẹ tôi từng kể, con của một người bạn của ba tôi bị sốt cao, do chậm trễ điều trị nên bị điếc luôn. Dù sau đó đã đi tìm đủ bác sĩ, chạy chữa khắp nơi, nhưng vẫn không khỏi hẳn được."

Cậu thở dài: "Cậu nhóc ấy trông cũng đẹp trai lắm, y như anh vậy, cũng ít nói."

Chu Chúc Tinh hơi nhíu mày. Người mà Trần Việt nói đến, ở kiếp trước anh chưa từng nghe qua.

"Em thân với cậu ấy lắm à?"

Trần Việt "ừm" một tiếng: "Hồi cấp hai, cấp ba học chung trường. Nhưng năm lớp 12 thì cậu ấy đi Mỹ rồi. Cũng có liên lạc nhưng không nhiều, không hẳn là thân."

Chu Chúc Tinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Hai người không ở lại quán cà phê quá lâu. Nghĩ đến việc còn tài xế đang chờ trong xe, Trần Việt gói phần bánh Basque lại, còn mua thêm một ổ bánh mì cho tài xế.

Tài xế là một người đàn ông trung niên ít nói. Trần Việt và ông không thể gọi là quen thân, kiếp trước giữa họ cũng không có mấy lần nói chuyện.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc cậu đưa ổ bánh mì cho ông, người đàn ông trầm mặc ấy lại nở một nụ cười.

Chu Chúc Tinh không bảo tài xế lái xe về khu nhà mình mà dừng lại ở siêu thị lớn ngay cổng khu.

"Vào xem chút nhé? Xem có gì em muốn ăn không." Chu Chúc Tinh lên tiếng.

Sáng nay, anh đã có một cuộc trao đổi thân tình với Giang Hữu Chi, đối phương khuyên nhủ: Phải có thêm thời gian riêng tư với người ta. Ví dụ đi ăn này, đi siêu thị này, đi trượt tuyết này, lâu ngày sinh tình mà.

Là một tay lão luyện tình trường, lời Giang Hữu Chi nói, Chu Chúc Tinh tin bảy phần.

Trần Việt gật đầu, chào tài xế một tiếng rồi xuống xe. Vừa mới bước ra khỏi xe, cậu đã nghe Chu Chúc Tinh quay sang nói với tài xế: "Chú về trước đi, hôm nay không cần đợi nữa."

Tài xế gật đầu, mỉm cười đáp: "Tạm biệt, cậu Chu."

Nhìn bóng lưng tài xế rời đi, Trần Việt thu ánh mắt lại. Cậu chỉ nhớ người này họ Triệu, nhà hình như có hoàn cảnh không được tốt, ngoài ra không biết gì thêm.

"Lão Triệu làm tài xế cho anh được mấy năm rồi." Thấy Trần Việt tò mò, Chu Chúc Tinh chủ động giải thích.

Hai người sóng vai bước đi, Trần Việt vừa đi vừa nghe Chu Chúc Tinh kể: "Con gái của lão Triệu năm đó chưa tới ba tuổi thì bị bắt cóc. Tìm suốt bao nhiêu năm trời. Đúng lúc đó, anh mới tiếp quản tập đoàn và hợp tác với một dự án công ích, nội dung là "Bảo bối trở về"."

"Anh từng nghĩ nạn buôn người cách mình rất xa, nhưng sau khi tiếp xúc với những bậc cha mẹ ngày đêm đi tìm con bị bắt cóc, anh mới nhận ra mình đã sai."

"Con gái của lão Triệu bị bắt ngay bên vệ đường, chỉ vì một phút sơ ý. Ông ấy đã tìm con suốt mười chín năm. Vợ ông, sau khi biết con mất tích thì đổ bệnh nặng, đến năm thứ mười tìm con thì tinh thần cũng bắt đầu bất ổn."

"Sau đó anh tham gia dự án này, đầu tư không ít tiền bạc và sức lực, nhưng phần lớn đều rơi vào khoảng không vô vọng. Thế giới này rộng lớn như vậy, em thử hỏi xem phải đi đâu mà tìm? Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi lẫn tuyệt vọng của họ, em lại không nỡ bỏ cuộc."

"Thông tin được dán khắp nơi, tình nguyện viên chạy đôn chạy đáo. Cuối tháng Sáu hai năm trước, cuối cùng cũng có tin tức về con gái của lão Triệu."

"Nhà lão Triệu nghèo, để đi tìm con, họ gần như tiêu sạch toàn bộ tiền bạc, lại thêm vợ ông ấy lúc tỉnh lúc mê, cuộc sống rất khổ cực."

"Thế nên anh thuê ông ấy làm tài xế. Ông ấy là người tốt, không hút thuốc, không uống rượu, lái xe vững vàng, lại ít lời."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!