Chương 20: (Vô Đề)

Trái tim Trần Việt đập nhanh hơn mấy nhịp, cậu chớp mắt, nhất thời không biết nên tỏ vẻ gì. Cậu nghiêng đầu, chỉ cần sát thêm vài phân nữa là có thể hôn lên gương mặt của đối phương.

Trần Việt mím môi, áp mặt lại gần, như thể đang áp sát vào một cái lò sưởi lớn.

Cậu khẽ rít một tiếng "xì", chưa kịp lùi lại, mặt vẫn còn áp sát vào người kia: "Đàn anh Chu, anh lại sốt rồi."

Chu Chúc Tinh như chẳng nghe thấy, bàn tay đang ôm cổ Trần Việt chuyển lên sau đầu cậu, giữ chặt lấy gáy, không muốn để đối phương rời đi.

Hành động này khiến Trần Việt có cảm giác như bản thân cũng bị lây sốt, má nóng bừng lên.

Sau một hồi đấu tranh trong lòng, Trần Việt cuối cùng cũng thỏa hiệp. Cậu hơi thả lỏng người, để cơ thể thư giãn, nhưng vẫn giữ được tư thế không đè nặng lên Chu Chúc Tinh.

Từ góc độ này, cậu không nhìn rõ gương mặt người kia, ánh mắt chỉ dừng lại trên ga giường màu đen tuyền, ngẩn người ra một lúc, rồi quyết định đợi thêm một phút nữa sẽ đánh thức Chu Chúc Tinh dậy.

Có lẽ cảm nhận được sự nhượng bộ của Trần Việt, Chu Chúc Tinh khẽ dụi mặt vào cậu, miệng còn thì thầm "Tiểu Nguyệt…"

Cách gọi này khiến tim Trần Việt khẽ run lên. Ngày hôm qua ở sân bay, khi nghe thấy Chu Chúc Tinh gọi cái tên này, cậu đã hơi giật mình. Không phải vì lý do gì đặc biệt, mà là sau một kiếp người, cuối cùng cậu mới hiểu ra Tiểu Nguyệt trong miệng Chu Chúc Tinh, rất có thể chính là mình.

Vậy… còn Tiểu Nguyệt Nha thì sao?

Trong ba năm sống chung sau khi kết hôn với người kia, hai cái tên này cậu đều từng nghe từ miệng Chu Chúc Tinh, cũng từng nghe Giang Hữu Chi nói tới.

Lần đầu tiên nghe cách gọi ấy, là khi nào nhỉ?

Thật ra, Trần Việt không phải kiểu người hay chìm đắm trong quá khứ, nhưng từ sau khi sống lại lần nữa, cậu lại càng hay mở cuốn sách mang tên hồi ức ra đọc từng trang.

**

Lần đầu tiên Trần Việt thấy Chu Chúc Tinh say rượu là vào ngày thứ ba sau khi mối quan hệ giữa hai người "rạn nứt."

Dùng từ "rạn nứt" để mô tả tình trạng giữa hai người có vẻ không chính xác lắm. Trong mắt Trần Việt, điều đó giống như một cuộc chiến tranh lạnh đơn phương từ phía đối phương.

Dù hai người đều đã hơn hai mươi tuổi, việc "chiến tranh lạnh" nghe có vẻ trẻ con, nhưng Trần Việt lại thấy đó là từ miêu tả chính xác nhất.

Ngày Chu Chúc Tinh đơn phương bắt đầu lạnh nhạt với cậu, Trần Việt đã nhiều lần nhớ lại hôm đó mình đã làm gì, cố gắng nghĩ xem có hành động nào chạm phải giới hạn của người kia hay không. Nhưng dù nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không hiểu. Hôm ấy, Trần Việt đi gặp đàn anh Viên Lâm, anh vừa mới từ Anh trở về, nên hai người cùng ăn một bữa trưa ở nhà hàng.

Sau khi ăn xong, họ còn đi xem một triển lãm tranh, rồi ghé qua Tầm Mịch một chuyến.

Việc đi gặp Viên Lâm, Trần Việt cũng đã báo trước cho Chu Chúc Tinh.

Thế nên, cậu không thể hiểu nổi, tại sao Chu Chúc Tinh lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt như vậy? Không thể nói đó là chiến tranh lạnh theo kiểu người lớn, mà giống như một đứa trẻ giận dỗi, kiểu như: Tôi đã được điểm tối đa nhưng ba mẹ lại không khen thưởng, nên tôi cố tình làm mình làm mẩy để gây chú ý.

Lúc đó, Trần Việt không thể nhìn ra được sự giận dỗi kiểu trẻ con ấy. Trong lòng cậu cũng đang nghẹn một cục tức, rõ ràng đã hạ quyết tâm bắt đầu lại nghiêm túc với người kia, rõ ràng mối thiện cảm trong lòng đã bắt đầu nảy mầm, vậy mà lại bị nhổ bật gốc một cách đột ngột.

Cũng như một đứa trẻ cứng đầu, Trần Việt không còn chủ động bắt chuyện với Chu Chúc Tinh nữa.

Cả hai rơi vào chiến tranh lạnh đến ngày thứ ba. Trần Việt quyết định là người chủ động trước. Cậu hỏi mẹ mình, không nói rõ chi tiết, chỉ hỏi làm sao để khiến tình cảm giữa hai người ấm lên. Mẹ cậu nói: "Phải chuẩn bị một chút bất ngờ đúng lúc."

Thế là Trần Việt đã mua một món đồ nghệ thuật thủ công – trong số lượng giới hạn toàn cầu chỉ có 1000 bản. Cậu nghĩ món quà này đặt trên bàn làm việc của Chu Chúc Tinh có thể khiến tâm trạng người kia tốt hơn.

Cậu đã mua nó, rồi còn trả thêm tiền để được giao gấp. Cuối cùng, cậu cũng nhận được món đồ đó vào chiều hôm ấy — một ngôi sao cắm trong một bông hồng, trên đó đậu một con bướm với đôi cánh khiếm khuyết. Ngôi sao ẩn trong cánh hoa, nửa sáng nửa tối, lớp kính mờ bao quanh khiến toàn thể món quà mang theo một vẻ thần bí.

Khi nhìn ảnh chính thức của món này, Trần Việt đã cảm thấy nó rất hợp với Chu Chúc Tinh.

Ngôi sao, Chúc Tinh.

Trần Việt cẩn thận đặt món quà lên tủ đầu giường trong phòng mình, rồi ngồi trên giường lặng lẽ đợi Chu Chúc Tinh trở về.

Kim đồng hồ quay vòng vòng. Trần Việt nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy đến nằm co trên ghế sofa phòng khách. Cậu muốn khi Chu Chúc Tinh về thì mình sẽ là người đầu tiên phát hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!